Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 101



Đám "hoàng thượng" ngây người, thi nhau hỏi: "Phải là Hạ Vũ Hà mới đúng chứ?" "Hạ Vũ Hà đâu?"

Văn Vũ lập tức rưng rưng nước mắt: "Nàng ấy không đợi được các người đến nên đã sinh ra ta để ta tiếp tục chờ đợi."

Đám "hoàng thượng" xúc động ôm đầu khóc rống.

Hoàng thất trăm năm không có người nối dõi, không ngờ vi hành lại gặp được một cô con gái lưu lạc dân gian.

Mọi người đồng loạt vung tay: "Thưởng! Trọng thưởng!"

Không lâu sau, đám "hoàng thượng" rời đi, để lại đầy đất lương thực, gấm vóc lụa là, châu báu thư họa…

Ứng Chuẩn xoa xoa khuôn mặt cười đến tê cứng: "..."

Quả nhiên là em.

(Editor: tui sẽ đổi xin hô hai người từ chương này nha.)

Trước màn hình máy tính, tác giả Đông Chí phát hiện tiểu thuyết của mình thực sự đã tự viết tiếp, độc giả còn để lại lời khen ngợi.

Cô ấy đau khổ không thôi.

Móe, biết thế cô cần gì phải động tay chứ hả?

Rồi bị mắng đến mức drop truyện cũng chẳng ai hay.

Nhưng so với phần mềm gõ chữ Sáng thế thần cao lãnh không thèm đếm xỉa đến mình, cô lại rất hứng thú với hệ thống "Từ chối hướng dẫn viết lách" của mình.

"Uyển Uyển, vừa rồi Văn Vũ sửa hai chữ "châu chấu", bên này tôi hiện ra hai lựa chọn "Đồng ý" hoặc "Từ chối". Rõ ràng tôi đã chọn "Từ chối" nhưng tại sao không có tác dụng?"

Cô ấy không phải muốn làm khó Văn Vũ mà là không chịu nổi trí tưởng tượng phong phú của cô nữa. Sửa thành "côn trùng có ích" thì tốt biết mấy, vừa hay có thể giúp mùa màng bội thu.

Hệ thống thẳng thắn đáp: 「"Bút đưa cho cô, cô tự viết đi" cũng đã được nâng cấp mấy lần rồi, tôi mới được liên kết thôi. Giữa các hệ thống chúng tôi cũng rất coi trọng việc "mạnh được yếu thua". Văn Vũ muốn sửa, cô từ chối cũng vô dụng.」

Khóe miệng Đông Chí giật giật: Vậy ra tôi liên kết với bạn chỉ là cho vui thôi à?

Cô ấy ủ rũ không muốn nói chuyện, tiếp tục xem lại nội dung phía trước, thi thoảng lại bị chọc cười nghiêng ngả. Cười rồi lại cười, bỗng nhiên cô ấy thu lại biểu cảm mà bày ra vẻ mặt kiên quyết "Tôi không cười, một chút cũng không buồn cười".

"Hahahahaha — Hừ, thứ nhạt nhẽo gì đâu hahahaha."

**

Diễn đàn Mạt thế (Mùa hè, ngày 29 tháng 8, gió lớn).

Sau khi các nơi trên cả nước lần lượt nghênh đón một đám "hoàng thượng" đi thị sát đời sống nhân dân và ruộng đồng, tiếp đến là thời tiết gió mạnh.

【Biết ơn】Nhà gạch thật tốt. Nếu vẫn ở trong nhà tranh, chắc giờ này tôi đang bay trên trời rồi.

【Hoành tráng】Gió to quá! Hôm nay, tất cả gà trống biến dị đều là "gà lượn". Trải nghiệm cưỡi "gà" thật tuyệt vời, hiện tại đã xếp hàng dài, "một gà khó cầu".

Văn Vũ đang xem bài đăng để g.i.ế.c thời gian, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi có phần gấp gáp của Từ Hân Di từ trong không gian.

Cô vội vàng niệm thầm "Vào", trong nháy mắt đã biến thành khí linh Văn Vũ, chiếc váy lá dâu xanh biếc tỏa ra hương thơm tươi mát dễ chịu.

"Tôi đến rồi, có chuyện gì vậy?"

Văn Vũ bay đến bên cạnh Từ Hân Di, tiện tay hái một chiếc lá dâu to cuộn tròn lại thành hình cái muỗng rồi múc một ngụm nước suối linh đưa đến bên miệng cô ấy.

Từ Hân Di cảm kích uống một ngụm lớn, cổ họng nóng rát cũng dễ chịu hơn rất nhiều: "Có một chuyện phiền phức, tôi rất cần cô giúp đỡ. Chuyện là như thế này…"

Trọng tâm của Văn Vũ sau khi xuyên sách đều đặt ở căn cứ cứu trợ, vì vậy lúc này nghe Từ Hân Di nói, cô mới biết được thì ra các khu trú ẩn không phải là tự quản lý, mà do những người phụ trách của mỗi nơi tập hợp lại, thành lập nên "Liên minh khu trú ẩn".

Mọi quyết sách và mệnh lệnh của liên minh đều có ảnh hưởng rất lớn đến các khu trú ẩn. Người đông thì thị phi cũng nhiều, có lợi ích tự nhiên cũng sẽ nảy sinh tranh chấp.

Vì căn cứ cứu trợ ngày càng lớn mạnh nên Liên minh khu trú ẩn cảm thấy bị đe dọa. Họ lo sợ sớm muộn gì cũng bị thôn tính nên đã quyết định chấm dứt thời đại toàn thể bỏ phiếu biểu quyết, mà chính thức bầu chọn ra một thủ lĩnh tối cao dẫn dắt mọi người.

Văn Vũ thử tóm tắt ý chính: "Vậy ý của cô là, đây là đề nghị của Tưởng Chi Điền, anh ta cũng là người có hy vọng trở thành thủ lĩnh nhất trong số những người phụ trách của hơn một nghìn khu trú ẩn hiện tại. Mục đích cuối cùng của hành động này là để tranh giành vật tư và mở rộng thế lực với căn cứ cứu trợ?"

Từ Hân Di gật đầu: "Rõ ràng bọn tôi và căn cứ cứu trợ vẫn luôn hòa thuận, trước kia lúc khó khăn nhất cũng nhận được không ít sự giúp đỡ vô điều kiện từ họ, không biết tại sao bây giờ anh ta lại nghĩ quẩn mà cứ muốn tranh cao thấp với căn cứ cứu trợ. Tôi vừa nhận được tin đã chạy đến đây ngay, cô nhớ nhắc nhở đội trưởng Ứng và mọi người chú ý."

Văn Vũ nghe vậy thì bỗng nhiên nhớ đến lời cảnh báo của Nini, không còn sự áp chế của tác giả, rất nhiều nhân vật sẽ bắt đầu bộc lộ bản tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.