Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 88



Cô huýt sáo một tiếng, con gà chuyên dụng đang trốn sau cồn cát lập tức vỗ cánh bay đến.

"Lái xe không kịp rồi, nhưng nó thì có thể, tôi đi trước một bước, mọi người mau chóng đuổi theo!"

Văn Vũ nắm lấy cánh gà, nhanh nhẹn bay lên, "Trong vòng một tuần tới, mi muốn ăn gì cũng được, dùng tốc độ nhanh nhất của mi bay đến chỗ cột khói cho ta!"

Gà trống biến dị kêu lên lanh lảnh, hai bên sườn đột nhiên mọc thêm hai đôi cánh, xoẹt một cái lao vút lên trời.

Ứng Chuẩn và những người khác: "..."

Không ngờ đây lại là một con gà biết che giấu thực lực.

**

Văn Vũ biết con gà chuyên dụng của mình đã âm thầm tiến hóa cách đây không lâu cùng với đám Thú phun gạch, chỉ là không ngờ nó lại trở nên bá đạo như vậy.

Nhìn bốn cái cánh gà đột nhiên mọc thêm, nước mắt chảy ra từ khóe miệng cô.

Gà chuyên dụng theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, tốc độ vốn đã nhanh như chớp giờ lại càng nhanh hơn, chỉ mất ba mươi giây đã đến nơi có cột khói.

"Mọi người đừng sợ, tôi đến cứu mọi người đây!" Văn Vũ từ trên không trung trực tiếp nhảy vào hang cát, dáng vẻ dũng cảm khiến cho tất cả mọi người -

Bịch.

Trong lúc rơi xuống, cô bị cát lún kéo lại đầu đập xuống đất trước.

Mọi người: "..."

Dáng vẻ dũng cảm này thật sự khiến cho tất cả mọi người đều phải đau lòng thay.

Không kịp chào hỏi xã giao, Văn Vũ bò dậy ra hiệu im lặng cho mọi người, "Suỵt."

Cô vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong hang cát, rất nhanh đã phát hiện thấy từ phía bên trái truyền đến tiếng sột soạt như có thứ gì đó đang bò trong cát.

"Đến rồi."

Cô quay lưng về phía mọi người, mở trang web ra cầm bút nhắm vào một chữ, nín thở mãi không chịu sửa.

Mãi cho đến khi hang cát bên trái đột nhiên bị đục thông, có thứ gì đó sắp chui ra, cô mới nhanh chóng hạ bút đổi "chuột cát biến dị" thành "chim xàm xí biến dị".

Khoảng thời gian chênh lệch 0,1 giây, tác giả hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể trừng mắt nhìn cốt truyện đột nhiên thay đổi.

『Lúc này bọn họ vẫn chưa biết, đây không phải là cát lún bình thường, mà là hang do một đàn chim xàm xí biến dị đào, dùng để dụ con người. Đối mặt với chim xàm xí biến dị còn khỏe hơn cả voi trưởng thành, con người không có sức phản kháng, một khi đã gặp phải thì chắc chắn sẽ chết.』

Cốt truyện phát triển.

Giây tiếp theo.

Một đám chim xàm xí biến dị khổng lồ từ trong hang cát bên trái chui ra, tên cầm đầu có trí tuệ cao dang rộng đôi cánh chỉ vào mọi người, lạnh lùng ra lệnh: "Lũ nhóc, xông lên, biểu diễn cho bọn họ xem một đoạn tướng thanh quần khẩu đi."

(Tướng thanh quần khẩu: hài kịch)

Mọi người: "???"

Một lúc sau, trong hang cát chỉ còn lại tiếng ngỗng kêu.

"Ôi trời ơi, cười c.h.ế.t mất hahaha!"

"Ha ha ha ha, buồn cười quá, tôi cũng cười c.h.ế.t mất hahaha thật sự là cười c.h.ế.t mất!"

"Ha ha ha ha ha..."

Tên cầm đầu chim xàm xí biến dị đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng nói: "Được rồi, ở đây đã không còn ai sống sót, chúng ta đi thôi, đến cái bẫy tiếp theo giải quyết mục tiêu."

Com chim xàm xí biến dị đến rồi đi như một cơn gió để lại sau lưng một đám người cười đến ngã nghiêng.

Những người đi theo vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ là bị sa vào cát lún, tình cờ gặp phải loài động vật đột biến kỳ lạ. Thế nhưng, vị lãnh đạo tối cao lại chú ý đến vóc dáng to lớn của đàn chim điêu cát, trong lòng dâng lên một tia suy tư.

Không khó để tưởng tượng, nếu lúc đó hai bên đánh nhau thì sẽ là một kết cục thảm khốc đến mức nào.

Ông nhìn Văn Vũ với ánh mắt tán thưởng, "Cảm ơn cô đã đến kịp thời. Nếu tôi đoán không lầm, cô chính là người đồng đội mới mà đội trưởng Ứng đã đề cập đến."

Để giữ bí mật, vị lãnh đạo tối cao cố ý che giấu năng lực của Văn Vũ.

Văn Vũ giơ tay chào theo kiểu quân đội với vị lãnh đạo tóc bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, "Chào ngài, tôi là đội trưởng đội dị năng của căn cứ 168, Văn Vũ. Tôi đến trước một bước, đội trưởng Ứng và những người khác sẽ sớm đến thôi."

Trước khi cô xuất phát, Ứng Chuẩn đã dặn dò kỹ lưỡng không được tiết lộ thân phận của ông ấy ở bên ngoài.

Dường như nhận ra thân phận của nhau đều rất bí ẩn, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Những người khác lúc này mới sực tỉnh, dường như vị lãnh đạo tối cao rất coi trọng cô gái trẻ độc thân đến giúp đỡ này, không khỏi tò mò đánh giá cô vài lần.

Mặc dù không biết cô gái này sẽ làm thế nào để đưa mọi người ra khỏi hố cát sâu hàng chục mét nhưng chỉ cần nhìn thấy cô không chút do dự nhảy xuống, họ đã vô cùng cảm kích.

"Chào đội trưởng Văn, tôi là Cao Trác, đội trưởng đội cứu hộ căn cứ số 1."

"Chào đội trưởng Văn, tôi là Doãn Ny, đội trưởng đội dị năng căn cứ số 1. Cảm ơn cô vì đã giúp chúng tôi phủ xanh nơi này, mỗi ngày được ăn rau tươi thật sự rất hạnh phúc. Sau này nếu cần giúp đỡ gì thì cô cứ việc tìm tôi, năng lực của tôi như cô đã thấy đấy." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.