Xuyên Vào Nữ Chính Ngu Ngốc

Chương 12: 12: Lại Gặp Lại Nhau




Lương Dật Phàm đang cầm chai nước đứng trước cái tủ lạnh, nghe thấy sau lưng có tiếng động, hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô: “Ba tôi thật biết chiều chuộng dì của cô, cô nhìn xem đồ đạc trong nhà này đều bị biến thành mấy thứ buồn nôn như vậy!”
Sáng nay Lương Dật Phàm nhìn thấy mọi thứ trong nhà đều được trang trí thành màu hồng, lại càng ngứa mắt thêm.

Lương Dật Phàm vẫn nghĩ ba sẽ làm một buổi tiệc sinh nhật đơn giản, mời vài người bạn đến tham dự mà thôi.
Ngờ đâu, cha hắn lại biến mọi thứ trong nhà thành màu hồng giống như lâu đài của công chúa.

Ông già kia chẳng lẽ còn nghĩ người mình lấy là một công chúa hay sao? Công chúa già khú đế à?
Giọng nói của Lương Dật Phàm không được tốt, hắn ta còn tỏ thái độ khinh bỉ, tức giận khi nói đến việc căn nhà bị trang hoàng thành như vậy.

Nhưng tất cả những thứ này đều do cha hắn sắp xếp nên hắn cũng không dám có ý kiến trước mặt cha mình.
Nhưng cô sao có thể để người khác tùy tiện coi thường người nhà của cô như thế được!
Trước đây khi còn nhỏ ở trong cô nhi viện, cô thường xuyên bị bắt nạt, vì vậy đã sớm tập ình thói quen đối phó với chuyện bị người ta coi thường rồi.
“Anh cả à, thật ngại quá, tôi không cẩn thận đã lưu lại những lời anh vừa nói vào trong này rồi.” Cô dựa người vào cửa phòng bếp, cười nhạt, cô nhìn Lương Dật Phàm đang uống nước, lắc lắc di động trong tay.
“Phụt---”
Lương Dật Phàm không nghĩ con bé chết tiệt này lại nham hiểm như vậy, hắn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng đã phun hết ra ngoài, nước sặc lên mũi, trông rất thê thảm.
“Cẩn thận một chút, lớn tướng như vậy rồi mà uống nước còn để bị sặc sao?” Cô thấy thế, mặt không biến sắc cười nói.
Lương Dật Phàm chật vật lau nước dính trên mặt, sau đó hung dữ trừng mắt liếc xéo cô.
Ánh mắt hắn rất dữ tợn khiến cô có muốn cười cũng không cười được nữa.


Cô đang nghĩ, có phải tiếp theo hắn ta sẽ đột nhiên đi tới đánh cô hay không.
Nhưng may mắn Lương Dật Phàm chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một lúc, sau đó cầm chai nước mới, thở phì phì đi lướt qua người cô ra khỏi phòng bếp.
Hơ….

Sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy?
Cô nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Lương Dật Phàm, anh ta không phải rất dễ tức giận hay sao? Cô chỉ giả vờ làm như ghi âm lại những lời anh ta nói, chẳng lẽ anh ta không muốn phá điện thoại của cô?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lương Mạc Sâm đột nhiên dừng lại.

Anh ta chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào cô, rồi gằn từng tiếng: “Hôm nay tôi sẽ không làm gì cô, nhưng ngày mai, cô cứ cẩn thận đấy!”
Lời nói của anh ta giống như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu cô.

Cô bỗng cảm thấy toàn thân mình nổi đầy da gà, cả người lạnh toát.
Cô hoàn toàn quên mất người này vốn không tốt lành gì, trước mắt cô chỉ có thể làm cho anh ta không để ý đến mình trong một ngày, anh ta cũng đã đồng ý.

Nhưng qua hôm nay, uy hiếp của cô không còn tác dụng nữa, đến lúc đó, Lương Dật Phàm sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho cô.
Cô còn tưởng anh ta đột nhiên thay đổi tính tình, cho nên mới không nổi giận.

Nhưng ai biết chẳng qua là do anh ta cố gắng đè nén lại sự tức giận của mình, chờ đến ngày mai mới bùng phát.


Quả nhiên là vai nam chính của bản gốc, tính cách thật quá bi3n thái!
Cô chán nản tự cốc vào đầu mình, sao cô có thể ngu ngốc như vậy, khi không lại trêu trọc vào Lương Dật Phàm.

Xem ra hôm nay cô phải tranh thủ tìm cơ hội tiếp tục uy hiếp anh ta, nếu không ngày mai người chịu khổ lại là cô rồi.
...---------------------...
Buổi tối, hàng ngàn vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời mênh mông vô tận.
Biệt thự Lương gia tràn ngập ánh đèn sáng rực rỡ, âm thanh nói chuyện huyên náo, đến dự có rất nhiều phụ nữ sang trọng, họ đều mặc lễ phục xinh đẹp, đang cùng nhau thì thầm trò chuyện.
Cô thay lễ phục ở trong phòng, cô không muốn làm ình quá cầu kỳ nên chỉ tiện tay đeo vài món trang sức trang nhã, sau đó đi sang tìm dì Nguyệt.
Lâm Bích Nguyệt vừa thay xong lễ phục, đang ngồi trước bàn gương, được thợ trang điểm mà Lương Sân mời tới tô điểm cho bà.
Thấy cô bước vào, Lâm Bích Nguyệt cười tươi hỏi cô: “Lạc Lạc, tóc và gương mặt con làm đơn giản quá, đợi một chút dì nói thợ chuẩn bị lại cho con.”
“Dì à, dì đừng lo cho con, hôm nay dì mới là nhân vật chính mà, con không cần quá lộng lẫy đâu, như vậy là được rồi.” Cô lắc đầu vội vàng từ chối.
“Một lúc nữa sẽ có rất nhiều cô gái trẻ đến, các cô ấy nhất định ăn mặc rất xinh đẹp, Lạc Lạc, nếu con không chuẩn bị tốt, các anh chàng đẹp trai trong buổi tiệc tối nay sẽ bị những cô gái khác hấp dẫn mất.” Lâm Bích Nguyệt ra sức dụ dỗ.
“Dì à, con làm sao có thể mê hoặc những anh chàng đó được chứ?”
“Sao lại không, mỗi lần chúng ta cùng nhau đi dạo phố, con không nhìn thấy có biết bao anh chàng đẹp trai cứ ngây ngốc nhìn con không rời đó sao.”
“Dì thật là, con không ở đây nghe dì nói chuyện này nữa, con ra ngoài hít thở không khí một chút, sau đó sẽ mời dượng Lương đẹp trai vào cho dì mê hoặc.” Cô bị dì Nguyệt trêu đùa đến mức bối rối, vội vàng để lại một câu rồi chạy ngay ra ngoài.
Lâm Bích Nguyệt nhìn theo bóng cô, trên môi từ từ thu lại nụ cười.


Xem ra Lạc Lạc đã trưởng thành rồi, bà cũng nên tìm một người thật tốt cho con bé mới được.

Một người sau này có thể yêu thương chăm sóc cho Lạc Lạc, vì Lạc Lạc mà đau lòng, hơn nữa còn phải chung tình không phản bội lại tình cảm của con bé.
Cô chạy đi nên không biết được dì Nguyệt vừa âm thầm quyết định, phải tìm một người đàn ông tốt cho cô.
Sau khi chạy ra khỏi phòng dì Nguyệt, cô đứng trên lan can tầng hai và nhìn xuống dưới đại sảnh đầy người, bọn họ đi qua đi lại, cười nói vui vẻ.

Bỗng cô cảm thấy thật tẻ nhạt, nhưng vì không thể quay về phòng của dì, cô đành gác hai tay lên lan can nghịch điện thoại.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ mạnh lên vai cô.
Cô giật bắn người, suýt chút nữa làm rơi chiếc điện thoại xuống dưới.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy thủ phạm vừa vỗ vai mình chính là Lương Dật Phàm.

Thế giới này chẳng thú vị chút nào, sao ở đâu cũng gặp hắn ta vậy? Chẳng lẽ hào quang của hắn thật sự quá lớn, lúc nào cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác? Hay là do cô có sức hấp dẫn khiến người ta không kháng cự lại được, nên Lương Dật Phàm bị cô quyến rũ mất rồi?
“Ăn mặc thế này cũng coi như tạm được, có điều, mặt cô sao lại nhợt nhạt thế kia? Chẳng lẽ không có tiền mua đồ trang điểm? Ba tôi yêu thương dì cô như vậy, chắc hẳn cũng cho hai người không ít tiền.”
Lương Dật Phàm cố ý châm chọc, vì hắn luôn cho rằng cô và dì Nguyệt chỉ tham tiền của ba hắn.
“Anh cũng vậy thì phải? Trang phục của anh trông rất đắt tiền, chắc là phải dùng mấy tháng lương để mua đúng không?” Cô đưa tay chọc chọc vào ngực Lương Dật Phàm, tỏ vẻ tò mò.

Lương Dật Phàm biết cô không hiếu kỳ như vậy, rõ ràng cô đang chế nhạo tiền lương của hắn không cao, phải để dành mấy tháng mới mua được bộ quần áo này.
“Tiết Lạc, hôm nay tôi bỏ qua cho cô, cô cẩn thận đó, chúng ta hãy chờ mà xem.” Lương Dật Phàm không muốn tiếp tục nữa, lạnh lùng xoay người rời đi.
Cô ở phía sau vẫy tay với hắn ta: “Đi thong thả.”
Lương Dật Phàm bị chọc tức gần chết, hắn quay đầu lại trừng mắt với cô.
Cô không thèm để ý đến Lương Dật Phàm, đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, là Tưởng Nguyệt gọi.


Cô biết Tưởng Nguyệt nhất định sẽ đến, bèn vừa nghe điện thoại, vừa chạy xuống lầu: “Tưởng Nguyệt, cậu đã đến chưa?”
“Sắp đến rồi sắp đến rồi, mình đang ở bên ngoài, cậu mau ra đón bọn mình đi.” Tưởng Nguyệt đang ở trên xe, vừa trả lời cô, vừa cười tủm tỉm liếc nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh.
Người đàn ông bị cô nhìn chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo cô không nên quá phận, nhưng anh không nói gì.
Cô ra cổng biệt thự Lương gia chờ một lúc thì từ đằng xa xuất hiện một chiếc xe màu đen đang chạy đến.
Thấy cô đứng ở cổng, Tưởng Nguyệt bảo lái xe dừng lại, Tưởng Nguyệt xuống xe, bước nhanh về phía cô: “Lạc Lạc, hôm nay cậu thật xinh đẹp, váy cũng đẹp nữa, trông cậu giống như một thiên sứ vậy.”
“Cậu cũng vậy, mình thấy cậu cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng mình, ha ha.” Sau khi quen biết với Tưởng Nguyệt, cô mới cảm nhận được trên thế giới này vẫn còn có một loại người, cho dù trước đây họ chưa từng gặp mặt bạn, nhưng khi họ nói chuyện, nở nụ cười với bạn, bạn sẽ coi người đó như một người bạn tốt.

Và người như thế đang đứng ngay trước mặt cô.
Cô nói không ngoa chút nào, Tưởng Nguyệt là một cô gái rất xinh đẹp.

Hơn nữa vẻ đẹp của cô ấy lại dịu dàng cổ điển như một thiếu nữ trong tranh thời xưa, hoàn toàn trái ngược với tính cách mạnh mẽ như thanh niên hiện đại của cô.
Tưởng Nguyệt nói chuyện một lúc với cô, chợt nhớ hôm nay mình còn đi chung với một người, bèn ngừng cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Hôm nay mình có mang đến một anh chàng rất đẹp trai, anh ấy là anh họ của mình, nếu cậu không chê, mình sẽ mai mối cho cậu.”
Cô cười ngượng ngùng, tuy cô không nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ, nhưng khi nghe Tưởng Nguyệt nói vậy, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, người tự dưng đứng thẳng lên.
Tưởng Nguyệt không suy nghĩ nhiều, cô vội lui sang một bên để cô nhìn thấy người đang đứng sau lưng mình.
“Chúng ta lại gặp nhau.” Giọng nói của người đàn ông này trầm thấp, rất dễ nghe.

Tuy gương mặt thiếu nét ôn hòa, nhưng đôi mắt của anh ta rất sáng và trong, anh ta chăm chú nhìn gương mặt cô, hoàn toàn không bất ngờ khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt cô.
“Sao lại là… anh?” Cô không nghĩ mình còn có thể gặp lại người đàn ông này, cô suy nghĩ một chút, nhớ ra tên anh ta là Chu Hạo Nhiên, cô đã gặp anh ta một lần ở tiệm bánh ngọt.

Nhưng hôm nay, sao anh ta lại xuất hiện ở đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.