Xuyên Vào Nữ Chính Ngu Ngốc

Chương 41: 41: Lương Gia Vỹ Tự Thừa Nhận




Lương Dật Phàm không đợi bà nói thêm đã xoay người đi ra ngoài.

Hắn nói vài câu với đám người ở bên ngoài, lập tức có vài người mặc đồ vệ sĩ màu đen tiến vào bên trong.
Lương Dật Phàm đứng ở chính giữa, đưa lưng về phía phòng khách, lạnh lùng nói: “Để ý kỹ hai người này, không được để họ ra khỏi cửa, điện thoại, máy tính tịch thu toàn bộ.”
Hắn nói xong liền đi ra ngoài, đóng cửa.
Lời muốn hỏi cứ lơ lửng ở cổ họng, hình như bà vừa nghe thấy Dật Phàm nói về bạn trai của Tiết Lạc, tại sao bà lại không biết con bé đã có bạn trai? Và tại sao cuộc sống hiện tại của bà lại trở nên loạn cào cào như vậy?
Chuyện của Gia Vỹ, chuyện của Dật Phàm, giờ đến chuyện của Tiết Lạc đều khiến bà không biết phải làm thế nào.

Bà thở dài, xoay người nói với mấy tay vệ sĩ đứng trước cửa: “Chồng tôi bị ngất rồi, các anh có thể giúp tôi đưa ông ấy lên tầng, sau đó tìm giúp một bác sĩ không?”
Bà không thể quản những chuyện khác được nữa, bây giờ chỉ có thể chuyên tâm vào việc chăm sóc cho chồng.
Ra khỏi cửa Lương gia, trong lòng Lương Dật Phàm cảm thấy rất sảng khoái.
Nhiều năm nay hắn vẫn luôn tưởng tượng ra ngày này.
Mẹ nuôi qua đời, Lương Gia Vỹ bị bắt, cha nuôi biết chuyện công tâm mà nằm liệt giường, đây chính là cách trả thù sung sướng nhất.

Lương Dật Phàm ra khỏi nhà leo lên xe, bảo tài xế đi ra ngoài, một mình hắn lái xe đến một bãi biển không người.
Xuống xe, nhìn thấy biển rộng bao la trước mặt, không hiểu sao hắn lại ch ảy nước mắt, nhưng Lương Dật Phàm không hề cảm thấy khó chịu, hắn hiện đang rất hài lòng, rất vui vẻ.

Cuối cùng hắn đã trả được mối thù đó, toàn bộ nhà họ Lương đã là của hắn, không còn ai có thể hành hạ hắn được nữa, hắn sẽ không bao giờ còn phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đứa em trai chưa từng cứu hắn.

Hắn phải để cho Lương Gia Vỹ ở trong tù cả đời, haha, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.

Nhưng cuối cùng vẫn cười không nổi, nước mắt trực trào ra, ngực hắn vẫn còn nỗi đau âm ỉ.
Loại đau đớn này bắt đầu từ khi hắn hiểu chuyện, kéo dài vài chục năm cho tới hôm nay cuối cùng cũng kết thúc được rồi.
Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, nhẹ nhàng hít một hơi và nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp rất dễ nghe: “Lương tổng, anh thật có khí phách nha, tôi chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có dáng hút thuốc đẹp bằng anh.”
Lương Dật Phàm quay đầu lại, nét mặt lập tức thay đổi, hắn nhả thêm một luồng khói rồi lạnh lùng hỏi: “Thứ tôi cần mang đến chưa?”
“Đương nhiên, đã là việc Tổng giám đốc nhờ vả, sao tôi có thể hẹp hòi được, đây là thứ anh muốn.” Người đàn ông cười híp mắt lấy từ trong áo ra một phong bì và đưa cho Lương Dật Phàm.
Lương Dật Phàm tiếp lấy chiếc phong bì, sau đó xoay người mở cửa xe, lấy ra một bọc đồ và ném cho người đàn ông kia: “Toàn bộ là tiền mặt đó, tốt nhất sau này anh đừng xuất hiện trước mặt người nhà Lương gia nữa.”
“Được được, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người.” Người đàn ông giơ cao túi tiền mặt lên, hắn cười đến mắt cũng híp lại.
Lương Dật Phàm khinh thường hừ nhẹ, lập tức lên xe phóng đi.
Một giờ sau.
Ngồi trước ánh mắt mong chờ của Lương Gia Vỹ, Lương Dật Phàm lạnh lùng hỏi anh ta: “Ba và cảnh sát đều muốn anh đến hỏi em, ai là hung thủ? Em nói ra đi, nói ra rồi anh với ba mới có thể cứu em ra ngoài được.”
Lương Gia Vỹ đau khổ ôm lấy đầu.

“Anh, thật sự không có hung thủ giết người, con bé kia tự sát mà, đoạn video đó là do em nói lung tung thôi.”
“Đến giờ em vẫn còn muốn gạt anh sao?” Lương Dật Phàm trừng mắt với Lương Gia Vỹ.

“Em đừng quên anh ghét nhất bị người khác lừa dối.

Nghe anh, Gia Vỹ, em mau nói ra đi.”
“Anh, em không lừa anh thật mà.” Lương Gia Vỹ cúi đầu, anh ta nhất định phải bảo vệ người đó, vì cúi đầu nên anh ta không phát hiện ánh mắt của Lương Dật Phàm đã thay đổi.
“Được, em nói không có thì là không có, anh tin tưởng em.


Nhưng chuyện bây giờ không còn đơn giản chỉ là cô gái kia tự sát nữa rồi, cảnh sát cũng đã bắt đầu tra ra manh mối, em thực sự nghĩ hung thủ giết người kia sẽ trốn thoát được sao?”
“Anh trai, ý của anh là gì?” Những lời nói của Lương Dật Phàm làm Gia Vỹ sợ hãi ngẩng đầu lên.
“Không có gì, anh chỉ thay em đi gặp người em đang bảo vệ và được cậu ta gửi một đoạn video, em xem đi.” Lương Mạc Sâm mở điện thoại đưa cho em trai.

Trên màn hình phát ra một đoạn video ghi lại hình ảnh của người đàn ông vừa nhận tiền của Lương Dật Phàm.
Người trong video lúc này đang nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt ngập tràn đau khổ, anh ta nói: “Gia Vỹ, cậu sẽ vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì phải không? Hãy thừa nhận cậu chính là hung thủ, tôi sẽ chờ cậu, hoàn cảnh của nhà tôi không được tốt, bọn họ không thể sống thiếu tôi được.

Tôi không phải kẻ có tiền giống cậu, nếu xảy ra chuyện gì gia đình tôi biết phải làm sao đây.

Gia Vỹ, nếu cậu thực sự yêu tôi, cậu có thể nhận tội thay tôi được không?”
Kẻ này diễn quá đạt, nếu không phải đã từng nhìn thấy gương mặt hắn vừa cầm tiền vừa cười híp mắt thô bỉ thì có lẽ Lương Dật Phàm đã tin rằng cả hai thật lòng yêu nhau.
Nhưng Lương Gia Vỹ khi xem xong đoạn video này bỗng ngơ người.
Một lúc lâu sau, đoạn video đã phát xong, Lương Dật Phàm lấy lại chiếc điện thoại cất vào túi.
“Thế nào? Bây giờ hung thủ là ai?”
Lương Gia Vỹ giật mình ngẩng đầu nhìn anh trai, anh ta không kích động như vừa rồi mà rất bình tĩnh mở miệng nói: “Anh, hung thủ là em, vẫn luôn là em, trước kia em sợ phải ngồi tù nên mới nói lung tung, hung thủ chính là em không phải ai khác.

Anh mau kêu cảnh sát tới đây, nói em là hung thủ.”
“Gia Vỹ, nếu em đã nói như vậy, anh trai cũng không giúp được em nữa.” Cuối cùng cũng nghe được lời cần nghe, Lương Dật Phàm đứng lên muốn đi.
Hắn xoay người ra khỏi cửa, đầu không ngoảnh lại một lần.


Còn Lương Gia Vỹ ở bên trong cũng ngơ ngác cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Vài ngày sau, trên các trang báo đưa thông tin thiếu gia thứ hai của tập đoàn Lương thị cố ý giết người, bị xử ở tù chung thân.
Lương Dật Phàm cười to khi nhìn thấy tin tức đó, giờ đây toàn bộ tập đoàn Lương Thị đã hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Sau khi biết tin tức, bệnh tình của Lương Sâm trở nên trầm trọng hơn, không thể rời giường, ông được Lâm Bích Nguyệt và bác sĩ riêng do Lương Dật Phàm mời tới chăm sóc.

Bà biết Lương Dật Phàm là kẻ không thể dây vào nên không dám làm loạn, chỉ yên lặng chăm sóc cho chồng.
Cô không ra khỏi cửa, toàn bộ tin tức cô đều xem trên mạng.
Biết tin Lương Gia Vỹ tự mình thừa nhận là hung thủ giết người, còn bị kết án tù chung thân, cô cảm thấy không biết nói gì hơn.

Rõ ràng khi gặp Lương Gia Vỹ, anh ta vẫn luôn miệng nói rằng hung thủ là người khác, tại sao bây giờ anh ta lại tự nhận tội về mình.
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cô đã nhận được điện thoại của Lương Dật Phàm.
“Có thời gian không, ra ngoài gặp mặt, tôi có việc muốn nói với cô.” Hắn muốn gặp cô ở bên ngoài.
Tất nhiên cô không muốn đi, cô từ chối ngay lập tức: “Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian.”
“Cô cũng biết nhà tôi hiện giờ rất loạn, nếu cô không muốn ra ngoài nói chuyện, vậy tôi cũng không đảm bảo chăm sóc dì của cô được chu đáo.” Hắn uy hiếp.
“Gặp ở đâu?”
“Tiệm cafe trước đây cô từng hẹn tôi.” Nói xong hắn cúp máy ngay.
Nhưng cô bây giờ làm sao biết cái quán cafe mà Tiết Lạc trước kia hẹn hắn ở đâu, đành phải gọi lại: “Tôi quên mất nó ở đâu rồi, anh cho tôi địa chỉ đi.”
“Cô thực sự đã quên mất? Không phải là cố ý đấy chứ?” Giọng điệu châm biếm, rõ ràng hắn không hề tin cô.
Cô cũng khinh thường: “Được rồi, nếu anh không muốn gặp thì tôi qua Lương gia gặp dì Nguyệt, không cần làm phiền anh phải đi ra ngoài gặp tôi.”
Lương Dật Phàm không nói gì thêm, vội nói địa chỉ rồi cúp máy.
Cô tắt cuộc gọi, quần áo cũng không thay mà chạy ngay đến tiệm cafe.

Khi cô đến đó, Lương Dật Phàm còn chưa tới, cô chọn một bàn rồi ngồi xuống chờ hắn.

Bất ngờ thay Lương Dật Phàm không đi một mình, hắn tới cùng Tạ Tâm Tâm.

Tạ Tâm Tâm mới bị cảnh sát bắt giam, sao đã được ra ngoài nhanh như vậy? Cô không biết chi tiết, nhưng cũng không khó để đoán, chắc chắn Lương Dật Phàm đã cứu cô ta ra.
Hai người bọn họ hạnh phúc ngọt ngào đi vào trong tiệm cafe, một nhân viên phục vụ thấy khách có tiền đến bèn cười híp mắt ra tiếp đón, nhưng Lương Dật Phàm không quan tâm đ ến anh ta, hỏi ngay vị trí của Tiết Lạc.
Trong quán cafe lúc này có rất nhiều người nhìn thấy một đôi tình nhân quấn quýt chỉ vào bàn của một cô gái ngồi một mình, đều cảm thấy kỳ quái, cùng quay ra quan sát bọn họ.
Lương Dật Phàm không để ý đến ánh mắt của người khác, hắn nắm lấy chiếc eo nhỏ của Tạ Tâm Tâm, bước về phía Tiết Lạc.
“Cô chờ lâu rồi?” Hắn kéo ghế ngồi xuống, Tạ Tâm Tâm khéo léo dựa sát vào người hắn.
Đây không phải câu hỏi.

Cô liếc nhìn hắn, gương mặt không thể hiện cảm xúc: “Có gì thì nói thẳng đi.”
“Gia Vỹ vào tù lần này, e rằng cả đời cũng không ra ngoài được.” Ánh mắt hắn chăm chú dán chặt vào người cô.
“Tôi biết, tin tức đã lên báo.” Cô nhíu mày nhìn hắn.

“Chẳng lẽ anh hẹn tôi ra đây chỉ để nói điều này? Nếu như vậy thì xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú, xin phép đi trước.”
“Cô gấp làm gì? Có phải thấy tôi cùng cô gái khác ở bên nhau, trong lòng cô cảm thấy khó chịu không?” Hắn bắt lấy tay cô níu lại.
“Nực cười, tôi vì sao phải khó chịu.

Rốt cuộc anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa mới tin tôi không hề thích anh?” Cô cười to, hất tay hắn ra nhanh nhẹn lùi lại một bước, vẻ mặt mỉa mai.
“Tôi không phải muốn nói về Lương Gia Vỹ, là về dì Nguyệt của cô.” Thấy cô không hề ghen tức khi thấy Tạ Tâm Tâm ở bên cạnh hắn, Lương Dật Phàm hơi có cảm giác khó chịu, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh hắn đã quay lại với mục đích cuộc hẹn ngày hôm nay.
Nếu nói về chuyện của dì Nguyệt, Tiết Lạc cũng không lộn xộn nữa.

Cô quay trở về chỗ ngồi của mình, nhưng vừa đặt mông xuống cô đã quét mắt sang Tạ Tâm Tâm: “Nếu là chuyện của dì Nguyệt, mời những người không liên quan rời khỏi đây, được chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.