Xuyên Vào Nữ Chính Ngu Ngốc

Chương 50: 50: Cuối Cùng Ngày Này Cũng Tới




Ly nước trên tay anh run lên, nước trong ly sóng sánh chảy xuống, chuyện anh lo lắng cuối cùng đã xảy ra rồi sao?
Trước đây cô đã nói thật với anh rằng cô không phải là người của thế giới này, trong khi đang đọc cuốn tiểu thuyết, cô bị xuyên qua, anh tin cô, vì thế anh vẫn luôn lo lắng cô sẽ đột ngột rời đi.

Trận hỏa hoạn hôm nay đến rất bất ngờ, khi anh nhận được điện thoại của Tưởng Nguyệt liền vội vàng chạy tới, đến nơi thì lửa đã cháy rất lớn.
Anh không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng cho cô.

Nếu không được nhìn thấy cô an toàn xuất hiện, anh không thể yên tâm.
Nhưng lúc này, khi nghe thấy lời cô nói cùng vẻ mặt xa lạ của cô, anh hoài nghi, linh hồn trong cơ thể Tiết Lạc đang nằm trên giường bệnh này có thể đã đổi chủ rồi.
Nhưng, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi: “Tiết Lạc, em không nhận ra anh sao?”
“Ai biết anh chứ, tại sao tôi lại ở chỗ này?” Tiết Lạc nhăn nhó nằm trên giường bệnh, cô không thèm liếc đến anh, tỏ thái độ hoàn toàn không quen biết với anh.
“Em không biết anh?” Anh không thể tin, anh bước lên nắm lấy vai cô, bắt cô nhìn anh.
Anh thực sự vẫn không thể tin được, sau khi cô tỉnh dậy lại nói không biết anh.
“Anh điên à, tôi thật sự không biết anh, anh giữ lấy tôi làm gì?” Tiết Lạc thở hổn hển đẩy anh ra, bước xuống giường: “Sao mình lại ở cùng người này chứ? Mình nhớ Dật Phàm đụng mình một cái, chẳng lẽ cả mình và anh ấy đều bị té xuống lầu?”
Nghe cô lẩm bẩm, anh đã tin hơn một chút.
Anh gọi cô lại, “Đợi đã, cô vừa mới nói gì? Cô nói Lương Dật Phàm đụng phải cô, sau đó ngã xuống cầu thang? Vậy cô có thể nói cho tôi biết, sinh nhật dì cô đã đến chưa?”
Tiết Lạc nhăn mặt muốn tránh anh, nhưng lại phát hiện không thể tránh được.

Cô đành phải trả lời: “Chưa, còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật dì tôi.


Rốt cuộc anh là ai? Sao lại biết nhiều như vậy, còn biết Dật Phàm và dì tôi.”
“Xem ra cô thật sự không phải là cô ấy.” Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt cũng ảm đạm.

Có lẽ anh đã có thể đoán được, Tiết Lạc hiện tại chính là người anh gặp lần đầu tiên ở buổi tiệc, cũng là Tiết Lạc vô cùng yêu thích Lương Dật Phàm.
Cô của bây giờ khi nhìn anh hoàn toàn không có một chút cảm giác quen thuộc.
Anh cảm thấy mình khó chấp nhận được sự thật này, cô sống ở thế giới khác sau đó xuyên qua thế giới của anh, nhưng bây giờ cô đã rời đi rồi.
Cô đột ngột rời đi như vậy khiến anh hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Anh phải đi đâu để tìm kiếm cô?
Chu Hạo Nhiên ở trong phòng bệnh đau khổ mất phương hướng, còn bên ngoài phòng bệnh, sau khi thấy Tiết Lạc bước ra, đội vệ sĩ của Lương Dật Phàm vội vàng đi đến trước mặt trước Tiết Lạc, nói: “Tiết Lạc tiểu thư, ông chủ của chúng tôi bị thương rất nặng, ngài ấy không thể đến đây thăm cô, tuy nhiên ngài có dặn lại rằng, nếu cô tỉnh lại mời cô qua bên đó.”
Tiết Lạc không biết Lương Mạc Sâm cũng bị thương, nghe xong cô vội vàng gật đầu, vừa lo vừa mừng đi theo đám vệ sĩ.
Tưởng Nguyệt đứng ở bên ngoài hoàn toàn bị Tiết Lạc phớt lờ, cô không thể đến gần nói chuyện được, mấy tay vệ sĩ này rất hung dữ, cô cũng không dám bước theo hỏi thăm Tiết Lạc.

Sau khi thấy Tiết Lạc và mấy người vệ sĩ đi rồi, cô mới vội vàng chạy vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh họ, cô thật cẩn thận gọi anh: “Anh à, anh làm sao vậy? Có phải anh vừa cãi nhau với Tiết Lạc không, em thấy cô ấy đi tìm Lương Dật Phàm, cô ấy còn không liếc nhìn em một cái, có phải anh vừa chọc giận cô ấy không?”
Anh hồi phục tinh thần, lắc đầu, khóe môi không giấu được vẻ cô đơn: “Cô ấy không phải Tiết Lạc, Tiết Lạc đã đi rồi, anh không biết cô ấy đi đâu nữa.”
Nói xong, Chu Hạo Nhiên xoay người bỏ đi.
Tưởng Nguyệt kinh ngạc đứng yên tại chỗ.


Những lời anh họ vừa nói thật kỳ lạ, sao cô nghe không hiểu gì cả.

Cái gì mà cô ấy không phải là cô ấy, cái gì mà Tiết Lạc đã đi rồi, có phải anh họ bị đả kích quá nặng nên đầu óc không được bình thường rồi hay không?
Càng nghĩ Tưởng Nguyệt càng sợ, thật vất vả cô mới đốt được nhà của Lương Dật Phàm vì muốn dụ mấy tay vệ sĩ kia rồi đi cứu Tiết Lạc.

Mặc dù cuối cùng Tiết Lạc không phải do cô cứu, nhưng cô cũng có công phóng hỏa, nhờ thế Lạc Lạc mới không bị cái tên Lương Dật Phàm kia làm nhục.
Cô còn nghĩ rằng sau lần này, Lạc Lạc cùng anh họ nhà mình có thể được sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau.

Không ngờ, hiện tại Lạc Lạc lại đi gặp tên Lương Dật Phàm kia, còn anh họ của cô trông không được tốt cho lắm.
Xong rồi, xong rồi, giờ cô cũng không biết nên làm gì cho phải.

Tưởng Nguyệt đau khổ gõ đầu, vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, đuổi theo Chu Hạo Nhiên.
Còn ở bên kia, nữ chính Tiết Lạc trong tiểu thuyết đang được bảo vệ dẫn đến phòng bệnh của Lương Dật Phàm.
Lương Dật Phàm bị thương rất nghiêm trọng.
Lúc hắn được đưa vào bệnh viện, trên người có nhiều chỗ bị bỏng, đôi chân chảy đầy máu.

Vì hắn đi tìm kiếm Tiết Lạc trong đám cháy nên bị một cái tủ đang cháy ngã xuống đè vào đùi, bác sĩ nhận định sơ bộ, đôi chân của hắn chỉ có 40% khả năng bình phục như cũ.

Lúc nghe thấy tin này, hắn đã biết nửa đời sau của mình chỉ có thể ngồi trên xe lăn, sự thật này khiến hắn tức giận đập bể hết tất cả những thứ bên cạnh, lớn tiếng mắng chửi bác sĩ và đám vệ sĩ.
Tiết Lạc được đưa đến trước cửa phòng bệnh của Lương Dật Phàm, đứng ở bên ngoài cô vẫn loáng thoáng nghe được tiếng gầm thét của hắn ở bên trong.
Cô sợ hãi, sợ hắn sẽ mắng chửi cô, nhưng lại nghĩ mình thích Lương Dật Phàm như vậy, nghe nói hắn cũng bị thương nặng, bèn hạ quyết tâm đẩy cửa bước vào.
“Tiết Lạc, em đến rồi, mau tới đây.” Lương Dật Phàm nghe thấy tiếng cửa mở vội quay đầu lại, thấy Tiết Lạc đứng ở cửa sợ hãi nhìn mình, hắn vội vẫy tay với cô, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Tiết Lạc chưa từng thấy hắn nhìn cô như vậy bao giờ, trái tim nháy mắt đã bị tan chảy.
Cô mỉm cười, bước sâu vào trong: “Dật Phàm”
Hắn không ngờ Tiết Lạc lại đột nhiên dịu dàng như vậy, còn cười rất vui vẻ với hắn, hắn đưa tay về phía cô: “Qua đây, qua đây để anh ôm em nào.”
Tiết Lạc chạy đến ôm cổ Lương Dật Phàm, hai người vừa ôm lấy nhau vừa khóc.
Tiết Lạc không thể tin Lương Dật Phàm lại sẵn lòng đối tốt với mình như thế, cảm thấy lần này ngã xuống rất đáng giá.
Còn Lương Dật Phàm lại nghĩ trận hoả hoạn này có thể làm cho cô phát hiện ra rằng cô vẫn còn yêu hắn, nên bây giờ mới đến đây, về bên cạnh hắn.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không biết, người mà hắn đang ôm đã thay đổi linh hồn, Tiết Lạc này với người mà hắn ta thích, là hai người hoàn toàn khác biệt.
Mà người này chính là người hắn đã từng vô cùng chán ghét.
Ngay ngày hôm sau Lương Dật Phàm đã phát hiện ra vấn đề.
Chỉ qua một đêm ngắn ngủi, hắn đã phát hiện ra cô gái ở bên cạnh mình có gì đó không thích hợp.
Đầu tiên, hắn muốn khoe khoang rằng mình đã có được Tiết Lạc, thế nhưng Chu Hạo Nhiên lại từ bỏ.

Và điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, sau khi để Tiết Lạc sang đây, Chu Hạo Nhiên liền rời khỏi bệnh viện, thậm chí cũng không quay lại, giống như anh ta không hề yêu Tiết Lạc vậy.
Lương Dật Phàm không gặp được Chu Hạo Nhiên, nên cũng không khoe khoang được thành tích của mình.

Nhưng hắn vẫn hết sức nghiêm túc hỏi: “Em còn thích tên Chu Hạo Nhiên kia không? Bây giờ em không còn thích hắn ta nữa mà chỉ thích một mình anh thôi đúng không?”
Tiết Lạc khó hiểu nhìn hắn: “Dật Phàm, anh nói gì vậy? Chu Hạo Nhiên nào chứ? Em chỉ thích anh thôi, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi, trái tim em chưa từng thay đổi.”

“Tiết Lạc, em, không phải em đã quên điều gì rồi chứ?” Hắn nghe lời cô nói, lập tức cảm thấy nơi ngực như có thứ gì đó đâm mạnh vào.
Vẻ mặt Tiết Lạc vẫn tỏ ra mờ mịt: “Không có, em đâu có quên gì đâu.

Anh xem, em còn nhớ rất rõ bởi vì lúc đó anh va vào em hơi mạnh nên em bị ngã xuống lầu, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, có một người đàn ông quái gở nào đó cứ quấy rầy em, nhưng em mặc kệ anh ta, lập tức đến đây chăm sóc cho anh.”
“Em...” Lời cô nói đã giúp Lương Dật Phàm phát hiện ra vấn đề.
Không thể ngờ cô lại mất trí nhớ, chẳng trách cô đột nhiên tới đây chăm sóc cho hắn, còn đối xử dịu dàng với hắn.

Hoá ra là cô đã mất đi ký ức về khoảng thời gian trước đó, đã quên mất Chu Hạo Nhiên, cô chỉ nhớ cô đang thích hắn.
Lương Dật Phàm nghĩ như vậy rất tốt, hắn không tiếp tục theo đuổi đề tài này nữa, chỉ gật đầu với Tiết Lạc: “Đúng đúng, em nói đúng, không có người nào tên Chu Hạo Nhiên cả, là anh nhầm lẫn.”
Tiết Lạc không nhớ ra Chu Hạo Nhiên càng tốt, như thế cô sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
Nhưng điều Lương Dật Phàm không ngờ tới là, tính tình của Tiết Lạc lại trở nên đáng ghét giống như trước kia.

Cô thích quấn lấy hắn ta, thích ức hiếp những phụ nữ đến gần hắn, kể cả y tá mang thuốc đến cũng bị cô nhìn đến mức nhanh chóng bỏ chạy.
Cô hoàn toàn không giống với thời gian trước đây, cái vẻ trầm tĩnh kia mới khiến hắn mê muội.

Nhưng dường như, không còn nữa.
Lương Dật Phàm biết hắn thích Tiết Lạc, nhưng Tiết Lạc mà hắn thích không có tính cách giống như cô hiện tại.
Hắn đau đầu nói với cô: “Tiết Lạc, y tá mang thuốc đến cho anh là vì công việc phải làm, cũng là muốn tốt cho anh, em đừng trừng mắt với các cô ấy nữa được không?”
Cô lập tức lắc đầu: “Không, em không làm được, anh đẹp trai như vậy, em mà không trông chừng anh, anh sẽ bị phụ nữ khác cướp đi mất.”
Lương Dật Phàm nhăn nhó: “Anh chỉ muốn nhìn em dịu dàng đứng bên cạnh, lẳng lặng chăm sóc anh thôi, anh không thích em giống như trước đây lúc nào cũng tranh giành ghen tuông.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.