Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 9: Tôi chấp nhận tấm lòng của cậu



Vì trả lời sai đề bài đầu tiên nên những đề bài sau, Đồ Hóa vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một, tuy rằng tốc độ hơi chậm, nhưng đều thuận lợi trả lời đúng. Hơn nửa tiếng trôi qua, Đồ Hóa cũng đã được 19 điểm, nhưng vẫn không tìm được lối ra.

【keng —— 】

Âm thanh của hệ thống phát vang lên:

【 Người khiêu chiến Tôn Duy qua cửa. 】

Nhanh thế! Đồ Hóa vừa ngạc nhiên với tốc độ làm bài của Tôn Duy vừa suy nghĩ tình hình hiện tại. Cậu chỉ có thể biết được Tôn Duy đã qua cửa mà không thể xác định được điểm của Tôn Duy, cửa ải này nhìn qua thì là một mê cung, nhưng thật ra là đang khảo nghiệm tốc độ làm bài và độ chính xác của người khiêu chiến.

Cả hai điều này, Đồ Hóa đều không có ưu thế.

Cậu không dám tùy tiện gia tăng tốc độ, dùng trình độ trước mắt của cậu, nếu như cuống lên thì tỷ lệ chính xác nhất định sẽ giảm, so với liều lĩnh lạc đường, chậm mà chắc sẽ tốt hơn.

Những người khiêu chiến khác cũng lần lượt qua cửa, âm thanh hệ thống vang lên tên hai nữ sinh, sau đó là tên của nam sinh kia.

Nói cách khác, trong mê cung chỉ còn lại hai thằng bạn gay tốt là Đồ Hóa và Vương Bác Vũ.

Thời gian đếm ngược chỉ còn lại mười lăm phút, Đồ Hóa căng thẳng đến mức toát đầy mồ hôi, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra sau khi trả lời xong một đề bài hàm số lượng giác.

Lúc này, số điểm của Đồ Hóa là 25.

Trái ngược với mê cung được tạo thành từ hàng loạt những giá sách, lối ra của mê cung lại là một mảnh rừng xanh um tươi tốt. Cách đó không xa là một sườn đồi, trên sườn đồi có một chiếc ghế mây, một người đàn ông tóc bạc với thần thái bí ẩn đang ngồi an vị trên ghế.

Vương Bác Vũ bước ra từ một lối ra khác của mê cung trước Đồ Hóa. Cậu ta có vẻ không nhìn thấy Đồ Hóa, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt người đàn ông tóc bạc.

Hai người bọn họ nói gì đó, ngay sau đó, âm thanh hệ thống vang lên:

【 Người khiêu chiến Vương Bác Vũ qua cửa 】.

Vương Bác Vũ sau khi nghe được thông báo qua cửa, hưng phấn vung cánh tay, lúc này mới nhìn xuống sườn đồi, thì thấy Đồ Hóa đang đi về phía bên này.

“Đồ Hóa! Ông nhanh lên!” Vương Bác Vũ sốt ruột phất tay.

Tới khi Đồ Hóa đến gần, mới thấy rõ được dáng dấp của người đàn ông tóc bạc. Vẻ bề ngoài của hắn rất giống tiểu thư Y, da dẻ rất trắng, tóc màu bạc, trên mặt là biểu tình lạnh lùng, kiêu ngạo.

Người này hẳn là tiên sinh X.

Không đợi Đồ Hóa kịp mở miệng, tiên sinh X đã chậm rãi nói: “Người khiêu chiến Đồ Hóa, cậu đạt được bao nhiêu điểm trong mê cung?”

Đồ Hóa chiếu màn hình hệ thống lên, nhìn thấy điểm trên màn hình, tiên sinh X nheo mắt lại: “Xin lỗi, cậu thất bại rồi, điểm của cậu không cao bằng người khiêu chiến trước đó.”

Vương Bác Vũ cũng không thể tin nói: “Sao ông chỉ được 25 điểm thế? Tôi được 36 điểm!”

Chênh lệch 11 điểm, Đồ Hóa nhíu mày, cửa ải của cậu đã kết thúc, bởi vì tốc độ làm bài quá chậm, cuối cùng chỉ đạt 25 điểm, so với Vương Bác Vũ qua cửa trước đó thì ít hơn hẳn 11 điểm, điểm dù sao cũng không thể bổ sung. Cho nên nhiệm vụ chính này… Cậu không thể nào vượt qua sao?

Đồ Hóa im lặng chờ đợi lời phán xét của tiên sinh X, nhưng người đàn ông tóc bạc trước mặt cũng không nói thêm lời nào, ngược lại, Vương Bác Vũ lo lắng hỏi hắn ta: “Có thể để Đồ Hóa quay lại mê cung, trả lời thêm vài câu hỏi nữa được không?”

“Không thể, hệ thống bài thi đã đóng cửa.” Tiên sinh X chậm rãi nói.

Đồ Hóa nhìn thời gian đếm ngược trên màn hình hệ thống, còn sót lại không tới mười phút. Theo lý mà nói, cậu khiêu chiến thất bại, hệ thống phải trực tiếp tuyên bố cậu đã mất quyền thi đấu, nhưng đã lâu như vậy rồi vẫn không có chút động tĩnh nào, còn thời gian đếm ngược của cậu vẫn như cũ giảm đi.

Lẽ nào cậu còn có cơ hội khác?

Đồ Hóa hiển thị quy tắc nhiệm vụ lên màn hình hệ thống, nghiền ngẫm đọc lại một lần nữa.

【Quy tắc: Người khiêu chiến tiến vào mê cung, mỗi khi đi tới một ngã rẽ thì phải trả lời một câu hỏi, trả lời đúng sẽ mở ra lối đi chính xác và nhận được 1 điểm. Gặp được tiên sinh X hoặc tìm thấy cửa ra mà điểm số cao hơn người khiêu chiến trước đó thì sẽ chiến thắng, thời gian là một tiếng đồng hồ. 】

Đó là “Hoặc”!

Khi vừa có được quy tắc này, lực chú ý của cậu đều tập trung ở phần trả lời câu hỏi, cũng không hề chú ý tới câu nói phía sau: “Gặp được tiên sinh X hoặc tìm thấy cửa ra mà điểm số cao hơn người khiêu chiến trước đó thì sẽ chiến thắng “.

Cậu vậy mà lại quên điều kiện “Hoặc” này, cậu đơn thuần cho rằng chỉ cần tìm được cửa ra là có thể gặp được tiên sinh X, thậm chí cho rằng hai điều kiện này sẽ cùng xảy ra một lúc.

Dựa theo quy tắc nghiêm ngặt của hệ thống, cho dù cậu không tìm được lối ra hay thậm chí điểm không cao bằng người khiêu chiến trước đó, chỉ cần cậu tìm được tiên sinh X là có thể qua cửa như cũ.

Đồ Hóa nhìn về phía người đàn ông tóc bạc trước mặt, trong lòng sớm đã có chút nghi ngờ: “Xin hỏi, anh là tiên sinh X sao?”

“Tiên sinh X” lộ ra một biểu cảm sâu xa: “Nếu như tôi nói đúng vậy, cậu sẽ tin tôi sao?”

Cách nói chuyện vậy mà lại giống hệt tiểu thư Y! NPC trong trò chơi này đều chán ghét như vậy sao? Đứng ở vị trí của Đồ Hóa, vừa vặn có thể quan sát khung cảnh toàn bộ mê cung. Mê cung rất lớn, nhưng lại có thể thấy rõ bốn lối đi hình chữ thập.

Thật ra, Đồ Hóa vẫn luôn không hiểu vì sao mê cung này lại được chia thành bốn phần, nhưng khi cậu đứng ở vị trí này nhìn toàn bộ mê cung, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Mê cung khiến người ta hoa mắt thật ra chỉ là một phép che mắt, bao gồm cả người đàn ông tóc bạc này, cũng chỉ là chướng ngại do hệ thống bố trí mà thôi.

Hắn ta không phải tiên sinh X, bởi vì tiên sinh X đang ở trong mê cung.

Thời gian đếm ngược còn tám phút, Đồ Hóa nhìn về phía người đàn ông tóc bạc rồi nở một nụ cười, sau đó lao xuống sườn đồi: “Tiểu thư Y sao có thể thích một người rối rắm khốn nạn y hệt cô ấy được chứ?”

Vương Bác Vũ nghe vậy thì vô cùng bối rối, điên cuồng suy nghĩ tới mức sắp hói cả đầu thành hòa thượng: “Đồ Hóa! Ông đi đâu đấy!”

Đồ Hóa không quay đầu lại, chạy thẳng về phía mê cung, vẫy vẫy tay với Vương Bác Vũ: “Yên tâm! Tôi sẽ qua cửa!”

Nhưng mà cậu cũng không quay lại mê cung, mà là chạy thẳng về phía lối đi hình chữ thập, trở về điểm xuất phát một lần nữa —— phòng đọc sách có chiếc bàn làm việc kê ở giữa phòng.

Giữa phòng đọc và lối đi của mê cung dường như bị ngăn cách bởi một loại cấm chế nào đó, khi Đồ Hóa quay đầu lại thì đã không còn nhìn thấy sườn đồi kia nữa, cuối hành lang chỉ còn một màn sương trắng mờ mịt.

Đồ Hóa thở hổn hển chạy về điểm xuất phát, nhưng NPC cũng không ngạc nhiên, hắn vẫn đứng ở chính giữa lối đi bên trái đọc sách, thấy Đồ Hóa trở về, chỉ khẽ ngước mắt lên: “Sao cậu lại trở lại?”

NPC này không giống những NPC khác cho lắm. Từ lần đầu tiên gặp hắn ở trò chơi 24 điểm, Đồ Hóa đã cảm thấy người này như thể đang len lén suy nghĩ điều gì đó, hơn nữa ánh mắt của hắn vẫn luôn bao hàm thâm ý, dường như rất hứng thú với cậu. Mà khi Đồ Hóa tham gia cửa ải này, cảm giác đó cũng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Có thể hiểu rằng cấp độ cửa ải khác nhau thì NPC khác nhau, nhưng vì sao lại là hắn ta khác với tất cả mọi người chứ?

Cho đến giờ phút này, Đồ Hóa mới thật sự hiểu, người này… Mới là nhân vật chính của trò chơi vượt ải toán học, bởi vì bất cứ đề toán nào cũng không thể thiếu nguyên tố —— x.

Đồ Hóa nhìn thẳng vào mắt hắn, nhếch miệng mỉm cười: “Tôi tới đưa đồ cho anh.”

NPC nhướn mày hứng thú, khép sách lại nói: “Đồ gì?”

Đồ Hóa đứng ở một lối đi trong hành lang chữ thập: “Anh phải qua đây thì tôi mới có thể đưa đồ cho anh được.”

Đáy mắt NPC xẹt qua một ý cười, hắn chậm rãi đi về chính giữa phòng đọc, dựa vào một góc của bàn làm việc, đôi chân dài tự nhiên duỗi ở phía trước: “Không cần phải thăm dò tôi, Đồ Hóa. Chúc mừng cậu đã qua cửa.”

“Tôi chính là tiên sinh X.”

Đồ Hóa như trút được gánh nặng, vội vàng mở hệ thống ra kiểm tra. Hệ thống thông báo cậu đã qua cửa, hơn nữa thời gian đếm ngược cũng đã dừng lại.

Cậu đã đoán đúng, người đàn ông tóc bạc lạnh lùng khiêu ngạo ở lối ra của mê cung vốn không phải tiên sinh X, tiên sinh X thật sự lại là một người mà người bình thường khó nghĩ tới.

Sau khi nhìn thấy quy tắc của nhiệm vụ chính, tất cả mọi người đều tập trung trả lời các đề bài mà hệ thống đưa ra, hơn nữa ở lối ra lại có một người đàn ông tóc bạc thần bí, kết hợp với quy tắc hệ thống, rất dễ rơi vào ngộ nhận rằng người đàn ông tóc bạc đó chính là tiên sinh X.

Tất cả mọi người đều cho rằng người kia chính là tiên sinh X, còn nguyên nhân mình qua cửa chính là vì đã trả lời đủ câu hỏi của hệ thống, đồng thời gặp được tiên sinh X ở lối ra.

Trên thực tế, điều kiện khiến bọn họ qua cửa chỉ có trả lời đầy đủ câu hỏi, chứ bọn họ vẫn chưa tìm được tiên sinh X.

Còn tiên sinh X chân chính lại đang ngồi ở đây xem kịch vui. Đồ Hóa một bên cảm thán hệ thống của trò chơi này thật giả dối, một bên giải thích phán đoán của mình: “Thật ra lúc vừa mới bắt đầu tôi không hề nghĩ rằng anh chính là tiên sinh X, mãi đến tận khi tôi đứng ở trên sườn đồi kia, phóng tầm mắt ra xa nhìn toàn cảnh mê cung thì mới hiểu được.”

“Tại sao lại có một lối đi hình chữ thập vô dụng ở giữa mê cung có hình dạng kỳ lạ này?” Đồ Hóa nhếch môi, “Bởi vì đây không chỉ là mê cung, đây còn là một góc vuông của hệ tọa độ.”

“Lối đi dọc mà tôi đang đứng là trục Oy, còn lối đi ngang của anh là trục Ox. Tôi phát hiện anh từ trước tới giờ vẫn chỉ hoạt động ở trục Ox, cho nên vừa nãy mới thử thăm dò anh, đúng như dự đoán của tôi, anh chính là X. Mê cung bị chia thành bốn phần này, thật ra chính là bốn góc vuông, người khiêu chiến đi lại trong hệ trục tọa độ, bị đề toán học ngăn cản, cuối cùng khi tìm được lối ra, sẽ có rất ít người đứng ở trên sườn đồi quay đầu nhìn lại phía sau.”

“Nhưng chỉ cần quay đầu liếc mắt nhìn một cái, nhất định sẽ phát hiện mê cung khiến người ta sứt đầu mẻ trán giải toán này thật ra chính là một hệ trục tọa độ. Vậy điều các người muốn biểu đạt là gì? Chúng tôi không nên bị những đề toán học rườm rà này làm u mê đầu óc, không nên ‘Không nhìn được bản chất của vấn đề’?”

“Cậu rất thông minh.” tiên sinh X nhìn cậu với ánh mắt đầy hứng thú, “Đúng rồi, vừa nãy không phải cậu nói là có đồ vật muốn tặng cho tôi sao?”

Đồ Hóa vốn định dùng hoa hồng băng của tiểu thư Y để thăm dò hắn, bởi vì tiểu thư Y từng cường điệu nói rằng bông hoa này chỉ có tiên sinh X chân chính mới có thể nhận lấy, nhưng bây giờ cũng không cần thăm dò nữa. Nhưng cậu cũng không biết cách sử dụng đạo cụ này, lẽ nào thật sự giống như tiểu thư Y nói, phải đưa cho tiên sinh X thì mới có hiệu quả sao? Nếu đọc câu kia rồi mà vẫn đọc tiếp ở trang ăn cắp truyện thì mình xin phép chửi thề, bọn truyenfull webtruyenonline khốn nạn ăn cắp bản edit của mình là sai, nhưng các bạn lại ủng hộ bọn nó làm tiền trên mồ hôi công sức của người khác thì cũng khốn nạn chả kém gì đâu!

Đồ Hóa do dự một chút, lấy hoa hồng từ balo hệ thống ra, đưa cho X tiên sinh: “Đây là hoa tiểu thư Y nhờ tôi giao cho anh.”

“Hoa hồng? Cô ấy tại sao lại muốn đưa hoa hồng cho tôi?” Tiên sinh X cau mày.

Đồ Hóa liếc mắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm người này giả vờ giả vịt cái gì: “Cô ấy thích anh mà, tặng hoa chính là tỏ tình đấy.”

Tiên sinh X có chút đắn đo, hắn đứng lên, chậm rãi tới gần Đồ Hóa: “Nhưng mà tôi không thích cô ấy, tôi không thể nhận hoa của cô ấy được.”

Cái quỷ gì vậy? Không phải chính miệng tiểu thư Y nói rằng tiên sinh X sẽ nhận hoa sao? Lẽ nào hệ thống xuất hiện bug? Hay là vì bông hoa hồng băng này không phải sử dụng như vậy? Đồ Hóa đang do dự có nên cất đi hay không, thì nghe thấy tiên sinh X nói: “Nhưng nếu bông hoa này không phải do cô ấy đưa, thì tôi có thể nhận nó.”

*bug: lỗi hệ thống

Đồ Hóa mơ màng: “Vậy anh muốn ai đưa?”

Tiên sinh X cười híp mắt nhướn người về phía Đồ Hóa, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy trong con ngươi màu nâu của đối phương phản chiếu bóng dáng của mình. Cả người Đồ Hóa như bị đóng băng, ngoại hình của NPC này được thiết kế quá nghịch thiên, da dẻ nhẵn nhụi, hai má thon gầy, lông mi nhỏ dài, sống mũi thẳng tắp, mặc dù biết rằng hắn chỉ là một đoạn code được nhà thiết kế lập trình, nhưng loại cảm giác chân thực ba chiều này thật sự làm một tên gay như cậu không thể nào chịu được!

*nghịch thiên: đi ngược lại tự nhiên, trái với quy luật trời đất. Trong nhiều trường hợp, thường dùng để chỉ cái gì đó xuất sắc quá mức tưởng tượng, vượt ra xa giới hạn thông thường.

Đồ Hóa nuốt nước miếng cái ực, chậm rãi lui về sau một bước, hỏi lại một lần nữa: “Anh muốn ai đưa?”

Tiên sinh X cười khẽ: “Đương nhiên là tôi thích ai, thì để người đó đưa rồi.”

【keng —— 】

Màn hình hệ thống đột nhiên nhảy ra ngoài: 【 Người khiêu chiến Đồ Hóa nắm giữ đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X +5, có độ thiện cảm cao nhất trong tất cả người chơi. 】

Đồ Hóa:…

Vậy là cậu phải tặng hoa?!

Tiên sinh X im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm cậu với ý cười dịu dàng.

Trong nháy mắt, Đồ Hóa đỏ mặt, tuy rằng NPC đẳng cấp rất cao này làm cho hai chân cậu nhũn ra như bún, nhưng dù sao đây cũng chỉ là trò chơi thôi, lý trí của Đồ Hóa vẫn còn tồn tại: “Tôi tặng hoa cho anh, anh sẽ cho tôi đạo cụ gì hữu dụng sao?”

Tiên sinh chớp chớp mắt: “Đương nhiên, tôi sẽ cho cậu một đạo cụ cực kỳ lợi hại.”

Vì lợi ích trước mặt, Đồ Hóa đành thỏa hiệp. Đời này chưa bao giờ tỏ tình ai, Đồ Hóa thành kính giơ bông hoa lên, nói với NPC trước mặt: “Tiên sinh X, xin hãy… Nhận lấy tấm lòng của tôi.”

Nói xong câu đó, Đồ Hóa rõ ràng thoải mái hơn, im lặng chờ đợi câu trả lời của tiên sinh X.

“Tôi chấp nhận tấm lòng của cậu.” tiên sinh X nhận lấy hoa hồng từ tay cậu, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ không cẩn thận lướt qua mu bàn tay Đồ Hóa, sau đó xoay người, biến mất.

Phòng đọc khôi phục nguyên dạng, cửa lớn mở ra, Vương Bác Vũ từ ngoài cửa vọt vào, vỗ vỗ khuôn mặt dại ra của Đồ Hóa: “Đồ Hóa! Ông không sao chứ?!”

【keng —— 】

【Chúc mừng bạn nhận được đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X +10 】

F*ck, cái quỷ gì vậy, đây là một đạo cụ cực kỳ lợi hại??? Tiên sinh X quả nhiên là một tên lừa gạt!

Tác giả có lời muốn nói: đau lòng Đồ Hóa ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.