Không biết qua bao lâu, cơn đau đớn đến chết lặng trên người Trương Điềm Điềm lại đột nhiên không còn, một cổ ấm áp bao quanh nó, giống như đang ở trong vòng ôm của Chưởng môn.
Thật sự, thật hạnh phúc.
Khóe miệng nó hơi cong lên, quanh người toát ra từng lớp bùn đen dơ bẩn, đặc biệt là đầu gối và khuỷu tay.
Nhất Niệm nhìn mà cau mày.
Trương Túc lại nghĩ đến tác dụng của thuốc phục hồi, đáy lòng trầm xuống, Điềm Điềm chắc chắn là không trúng độc, vậy những thứ nhìn giống bùn đen tiết ra này, có phải nói lên trong thân thể Điềm Điềm có không ít bệnh ẩn tàng hay không.
Con bé còn nhỏ, không nên có nhiều vết thương cũ như vậy, tâm niệm Trương Túc thay đổi thật nhanh, có một số đáp án đã được miêu tả sinh động.
Một lát sau, nàng thở dài một hơi.
"Nhất Niệm, ngươi là nam tử, ra ngoài trước đi."
Nhất Niệm vốn muốn cho người khác tới chăm sóc Trương Điềm Điềm, nhưng nhìn lướt qua nữ oa, cuối cùng vẫn không nói gì, lúc đi ra còn khép cửa lại.
Trương Túc dùng quần áo của nữ oa lau cho nó một lần, quần áo bẩn đến mức không thể nhìn được. Sau đó lại dùng khăn sạch lau cho nó lần hai, lần ba...
Nhưng đầu tóc nữ oa không dễ làm, Trương Túc nghĩ một hồi, bèn dùng kéo cắt phần bẩn đi, cắt thành đầu cua.
Chờ Điềm Điềm tỉnh dậy, cho con bé dùng thuốc mọc tóc, đảm bảo sẽ có một mái tóc đen tuyền xinh đẹp.
Sau cùng chỉnh đốn sạch sẽ cho nữ oa một lần nữa, đặt lên giường nghĩ tạm, Trương Túc mệt đến gần chết.
Nhưng từ chuyện của Điềm Điềm nàng đã được nhắc nhở, có lẽ hiện tại thân thể nàng cũng có thương tích ẩn không thể nhìn thấy.
Có đôi khi chỉ trong một ý niệm, Trương Túc lại tốn 100 điểm công đức mua một phần thuốc phục hồi, vốn dĩ trước đây nàng đã muốn mua, kết quả lần đó bị hệ thống ngắt lời, dời lực chú ý, lần này sau khi mua thuốc phục hồi xong, nàng một hơi uống sạch.
Trương Túc: emmm...
Hình như cũng không có thay đổi gì... Á---
Trương Túc cảm nhận được đau đớn bất ngờ không kịp đề phòng ập đến, cả người cuộn lại như con tôm. Nếu không phải còn biết giữ lại mặt mũi của Chưởng môn, nàng đã sớm đau đến kêu oai oái thành tiếng.
Quá đau, sao lại đau đến thế.
Cảm giác như là bị quần đấu, đau đến mức nàng muốn mắng chửi mọi thứ.
Hệ thống tỏ vẻ: Ta vô tội nhường nào a.
Cũng không biết qua bao lâu, toàn thân Trương Túc ướt đẫm mồ hôi, cả người không có chút sức. Nàng đau thảm như vậy, hẳn là sẽ ra không ít bùn đen đâu.
Ôi, không ngờ rằng, dưới tình huống không biết, thân thể này cũng không khỏe mạnh lắm.
Trương Túc đợi một lúc lâu, từ từ mở mắt, từ từ ngồi dậy, nàng lại có sức rồi.
Lần này lại bỏ không ít vải vóc để chà lau, nàng cúi đầu nhìn, trên người chỉ có một lớp bùn đen mỏng, lại còn phân bố rất thưa thớt.
Trương Túc:...
Trương Túc mặt không chút thay đổi nói: "Hệ thống ca, ngươi bán hàng giả cho ta."
Hệ thống vô tình vạch trần nàng: "Cửa hàng hệ thống không bán hàng giả, chúng ta là hệ thống vô cùng có nguyên tắc."
Trương Túc:...
Hệ thống chém thêm một đao: "Xem ra thân thể ký chủ cũng không tệ lắm, sau lần này, thân thể tốt hơn."
Trương Túc xấu hổ đến độ không muốn nói chuyện với nó, nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, sau đó lấy một cây đuốc ra đốt quần áo bẩn. Sau đó lại đem chôn, không còn dấu vết.
Trương Túc vẫn là Trương Túc kia, nếu quan sát cẩn thận, có lẽ là da trắng hơn mềm hơn, mặt mày tinh xảo, xinh đẹp như một tiểu tiên nữ.
Trương Túc: Không muốn làm tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ thiếu uy nghiêm, thiếu khí thế.
Mặt nàng căng chặt, tưởng tưởng hệ thống lừa gạt nàng 1000 điểm công đức, còn phản đối nói không có.
Khí thế kia dọa được một đám người.
Hệ thống:???
Gần đây luận bàn giữa Nhất Niệm và Trương Điềm Điềm hòa nhã đi không ít, sợ chọc Chưởng môn không vui.
Trương Điềm Điềm lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với Nhất Niệm.
Nhất Niệm: "Hôm nay tới đây ngừng đi."
Trương Điềm Điềm: "Ừm."
Sau khi Trương Điềm Điềm dùng thuốc phục hồi, các trị số thân thể đạt tới đỉnh, làn da trắng nõn, mắt hạnh mũi quỳnh môi nhỏ, là tiểu cục cưng đáng yêu điển hình. Tóc của con bé vốn ngắn, vì dùng thuốc mọc tóc, tóc lại dài và đen óng.
Hơn nữa không biết có phải mọi người bị ảo giác hay không, luôn cảm thấy hình như con bé cao lên mỗi ngày.
Nhất Niệm: Đó không phải là ảo giác, Trương Điềm Điềm đúng thật là đang phát triển nhanh chóng.
Nhất Niệm suy đoán, tuổi của Trương Điềm Điềm nhất định là lớn hơn vẻ bề ngoài, chẳng qua trước kia vì điều kiện bên ngoài, cho nên ngăn sự phát triển của nó.
Hắn nhân lúc đánh nhau, đơn giản sờ qua xương cốt một lần, Trương Điềm Điềm ít nhất cũng phải khoảng tám tuổi, không phải năm, sáu tuổi như bề ngoài.
Trương Điềm Điềm đi tìm Trịnh Hương Lan, trên đường gặp mấy người đội hộ vệ. Tần Thu Nguyệt ở trong đó, lúc nàng thấy Trương Điềm Điềm, ánh mắt sáng lên: "Điềm Điềm, ngươi đi đâu vậy?"
Đứa bé gương mặt lạnh lùng không nói lời nào, Tần Thu Nguyệt cũng không sợ gương mặt lạnh băng của nó, lấy một cái túi nhỏ trong ngực ra cho nó, còn nóng hầm hập. Động tác của nàng rất nhanh, không để cho nữ oa có cơ hội từ chối đã xoay người rời đi.
Đi xa một chút, những người khác khuyên nhủ: "Thu Nguyệt, ngươi có hương mễ rang cho lão Nguyễn nhà ngươi ăn cũng được, Trương Điềm Điềm lại không để ý tới ngươi."
Tần Thu Nguyệt cười nói không sao, cho nó ăn đỡ thèm.
Những người khác bất lực: "Có điều, sao ta cảm thấy Trương Điềm Điềm hình như trắng hơn, trở nên dễ nhìn."
"Đây không phải là nói nhảm à, Trương Điềm Điềm ở bên cạnh Chưởng môn, không lo ăn uống, lại không làm việc, đương nhiên là trắng. Hơn nữa trẻ con mỗi ngày một dạng là bình thường."
"Ừ, có lẽ là vậy."
Những người khác ban đầu cũng muốn đi theo con đường Trương Điềm Điềm, tới mượn cơ hội lấy lòng Chưởng môn, nhưng nữ oa quá không cho người ta mặt mũi, nói mãi đều lạnh mặt, con bé lại là một đứa bé, rất nhiều người lớn cảm thấy không chịu nổi.
Thầm nghĩ một nha đầu rách ngươi, không cha không mẹ, phải dựa vào Chưởng môn trông nom, còn dám càn rỡ như thế, cũng quá không biết điều rồi.
Những điều này chỉ là chút cọ xát nhỏ, không phải chuyện đáng ngại, cũng không cần chú ý tới.
Tất cả mọi người bận rộn cày bừa vụ xuân, mà lúc này, có người cầu kiến, đối phương tự xưng là người của quan phủ.
Trương Túc chắc chắn sẽ không gặp, là do Nhất Niệm ra mặt.
…
Thôi Phất nhìn tường đất chung quanh, ở phía xa còn có bá tính trồng trọt, ổ bảo trước mắt, có hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Trong lòng có loại an ổn kỳ lạ cùng với khiếp sợ.
Trước khi chưa thấy người chủ sự, hắn nghĩ đối phương hẳn là một hán tử thân cao tám thước.
Còn thiếu nữ trong miệng sư gia nói, hắn cảm thấy chỉ là ngụy trang, dùng để mê hoặc người ngoài.
Từ Nam nhíu mày, thấp giọng nói: "Đừng có nhìn đông ngó tây, đàng hoàng một chút."
Thật ra trong lòng hắn cũng rất lo lắng, lần này đến đây hắn cũng có lòng riêng, không biết có thể nhìn thấy mặt Chưởng môn không.
Để Thôi Phất đợi hơn nửa canh giờ, Nhất Niệm mới khoan thai tới muộn.
Thiếu niên ngược sáng, đi vào từ cửa, sơn mi hải mục, sóng sánh rực rỡ.
Thôi Phất suýt chút nữa sợ đến mức ngã phịch xuống đất. Dưới sự đối lập, lúc Nhất Niệm nhìn rõ người đến, hô hấp căng thẳng, sau đó lại khôi phục dáng vẻ của một người không có chuyện gì.
Hắn tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào Thôi Phất, không chút để ý nói: "Thế nào, ngươi cho rằng người đến gặp ngươi, sẽ là Chưởng môn của chúng ta sao?"
Từ Nam không nhịn được nói: "Chỉ bằng vào hắn, thật là si tâm vọng tưởng."
Thôi Phất:???
Không phải, các ngươi đang nói gì vậy, hiện tại là tình huống gì đây.
Nhất Niệm nói với Từ Nam: "Hiếm khi ngươi được qua đây một chuyến, nên đi báo một chút tình hình ở Hội huyện với Chưởng môn."
Từ Nam vui mừng, nhưng nhìn Thôi Phất, lại giả vờ do dự: "Vậy hắn thì sao?"
Nhất Niệm: "Không sao, một con gà yếu như thế, ta không để vào mắt."
Thôi Phất:...
Thôi Phất thầm nghĩ, may mà hôm nay người đến là hắn, nếu như là đệ đệ, hắc, hình ảnh kia thật là đẹp, không dám tưởng tượng.
Từ Nam: "Vậy thì làm phiền Nhất Niệm đại nhân, thuộc hạ xin cáo lui."
Hắn vô cùng lo lắng chạy đi, người không biết còn tưởng phía sau hắn có quỷ đuổi theo.
Lúc này Nhất Niệm mới trầm mặt xuống: "Đi theo ta."
Thôi Phất: Trình độ biến sắc này, chắc chắn, là Cửu Hoàng tử của bọn họ, không lầm được.
Nhất Niệm đưa người tới một góc yên tĩnh, không để Thôi Phất lên tiếng, hắn nói trước: "Bây giờ ta tên là Nhất Niệm, chỉ là Nhất Niệm. Là người quản lý Xích Hạ, ta không muốn nảy sinh rắc rối, hiểu chưa?"
Thôi Phất: Có chỗ... hiểu, có chỗ... không hiểu.
"Điện hạ?"
Nhất Niệm híp mắt lại.
Thôi Phất lập tức đổi giọng: "Nhất Niệm đại nhân."
Nhất Niệm: "Lần này ngươi tới làm gì?"
Thôi Phất ngừng một lát, sau đó từ trong kích động gặp được Cửu Điện hả khôi phục tinh thần, bình tĩnh kể lại mọi chuyện sau khi Cửu Hoàng tử bị đày đi biên cương.
Giọng nói yên ả, nhưng nội dung không hề yên ả chút nào.
Nhất Niệm cười nhạt: "Theo óc heo của Lữ Quý phi và hôn quân kia, nghĩ ra cách độc ác trừng trị các ngươi cũng chẳng có gì lạ."
Hôn quân heo... Óc heo??!
Trái tim Thôi Phất run rẩy, Điện hạ người cũng quá thẳng thắn rồi.
Thôi Phất: "Điện hạ,"
Nhất Niệm lên giọng: "Hử---"
Đầu lưỡi Thôi Phất suýt chút nữa bị quấn lại: "Nhất, Nhất Niệm đại nhân, những tàn binh lão binh kia, có thể xin người sắp xếp chỗ đi cho họ không, bọn họ cũng là người đáng thương."
Người cầm đầu là một lên óc heo, vừa ngu vừa ác, xui xẻo không phải là đám người dưới trướng này sao.
Nhất Niệm: "Ta có thể nhận bọn họ, nhưng các ngươi thì sao? Tướng bại trận?"
Không chờ Thôi Phất trả lời, Nhất Niệm chỉ ra điểm mấu chốt: "Triệu Chu phái hai huynh đệ các người đến đánh chúng ta, binh dưới quyền cũng mất, tướng quân còn sống trở về, ngoài giết chết hắn, thì cũng chỉ còn giết chết hắn. Nhân tiện lập lại uy tín."
Thôi Phất: "Điện hạ, người không cần sắc bén như vậy đâu.
"Nhất Niệm đại nhân," hắn kêu, bỗng chốc quỳ xuống, ôm quyền: "Xin Nhất Niệm đại nhân chỉ cho con đường sáng."
...
Thôi Phất chật vật quay về, trong đầu đều là giọng nói của Cửu Điện hạ.
[Triệu Chu là người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ghen ghét người hiền, nhưng loại người này cũng dễ lừa gạt.
Sau khi trở về ngươi tỏ ra yếu thế với hắn là được.
"Toàn quân bị diệt, đệ đệ bỏ mình", ngươi bị thương nặng, không thể tiếp tục tập võ, sau đó lắp bắp rơi mấy giọt nước mắt, làm ra dáng vẻ vô cùng đau thương có lòng muốn chết, Triệu Chu sẽ không làm khó ngươi.
Ngược lại, hắn còn có thể giữ lại ngươi, hàng ngày ở trước mặt ngươi nhắc tới Thôi gia đã từng huy hoàng, đệ đệ của ngươi, cố ý kích thích ngươi, đến lúc đó người giả vờ ẩn nhẫn đau khổ.
Triệu Chu sẽ từ từ hạ thấp phòng bị với ngươi, đến lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, giết hắn không chừa mảnh giáp]
[ Nhất Niệm đại nhân, tại sao phải để Thôi Tiệp giả chết?
Bởi vì Thôi Tiệp, ừm... Võ công của Thôi Tiệp không tệ.]
Trong lòng Thôi Phất có một đàn quạ cạc cạc bay qua.
Hóa ra đầu óc không tốt, vào thời khắc mấu chốt còn có thêm mấy phần bảo đảm sao?
Thôi Phất lấy một cái túi nhỏ trong tay áo ra, bên trong có chứa một viên thuốc, hắn uống vào, sợ còn chưa đủ chân thật, cầm một thanh đao gãy cho mình mấy nhát, làm ra chút vết thương bên ngoài.
Bảo kiếm tùy thân của hắn đương nhiên là dâng lên cho Điện hạ dùng. Hắn ở dưới tay Triệu Chu, xứng dùng kiếm tốt sao, hắn không xứng.
Thôi Phất nhìn cửa thành bị phá, hít một hơi thật sâu, che miệng vết thương tiến lên.
"Cứu mạng, cứu mạng ---"
Tác giả có lời muốn nói: Nhất Niệm: Thôi Phất, trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ khiến hắn chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác...
Thôi Phất: Điện hạ, nói tiếng người đi.
Nhất Niệm: Công việc gián điệp này ta cảm thấy đệ đệ ngươi không được, vẫn là ngươi lên đi.