Vừa chạy ra khỏi bệnh viện, Thiên Dương chợt dừng lại giữa dòng người mà thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt trấn an trái tim còn đang đập loạn vì mệt, cô không khỏi phải cảm thán trong lòng gặp ai không gặp mà lại đi gặp trúng ôn thần nguy hiểm nhất trong truyện.
Tiêu Diệp Phong năm nay 21 tuổi, là một thiên tài bác sĩ trong giới y học, chỉ có người hắn không muốn cứu chứ không có người hắn không cứu được, đó chính là câu nói của hắn.
Có thể có người nói hắn kiêu ngạo nhưng hắn lại hoàn toàn có quyền để mà kiêu ngạo, bằng chứng chính là tài năng của hắn đã khiến cho toàn bộ cả thế giới này phải khâm phục.
Bề ngoài hắn là một bác sĩ, nhưng chắc hẳn ít có ai biết được hắn còn có một thân phận khác nữa đó chính là các chủ bí ẩn đứng đằng sau một tổ chức hắc đạo lớn và có ảnh hưởng nhất nước C này, hắn cùng với Cẩm Minh Kỳ đã lập ra tổ chức tên là Tử Nguyệt và Minh Kỳ chính là phó các chủ.
Như đã nói, mọi việc trong tổ chức đều là do Minh Kỳ làm, nhưng chân chính nắm quyền lại chính là Tiêu Diệp Phong, mọi sự đều cần phải thông qua hắn để mà quyết định.
Một tay cứu người, một tay giết người, cá tính này chính là hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của hắn.
Hắn –Tiêu Diệp Phong chân chính là con người pha trộn giữa cái ác và cái thiện, thiện ác bình thường xung đột lẫn nhau nhưng khi phối lên người hắn, vô hình chung lại tạo cho hắn một vẻ đẹp mà khiến cho chư thần cũng phải căm phẫn.
Hắn luôn để cho chúng ta thấy hắn là một người cà lơ phất phởn, không màng đến mọi chuyện đang diễn ra xung quanh mình nhưng một khi mà động chạm đến giới hạn của hắn thì hậu quả rất là khó lường.
Hắn chính là người mạnh nhất trong các nam chủ, nhưng cũng là người khó nắm bắt nhất vì hành động của hắn chẳng bao giờ theo lẽ thường, mọi việc hoàn toàn đều dựa theo tâm tình. Có lẽ vì nhìn ra được thực lực của hắn nên mặc dù tốn chín trâu hai hổ, nữ chủ cũng gắng mà lôi kéo người này về cho mình.
Nói thực thì nếu cô là nữ chủ thì cũng sẽ làm như vậy, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thực lực có thực lực, người như vậy có đào ba thước đất cũng là không thấy a~
Hòa mình vào dòng người đông đúc, Thiên Dương không khỏi phải tức giận vì vụ làm ăn lỗ vốn vừa rồi, khi không lại tặng không cho hắn ý tưởng của mình, khiến cho hắn đã giàu lại càng giàu thêm, trong khi đó cô lại gặp khó khăn về tài chính.Thiên lý thật bất công qúa đi.
Nhưng mà cô dễ dàng bỏ qua cho hắn đến như vậy hay sao, nếu là như vậy thì thật đúng là có lỗi với bản thân mình quá rồi.
Cước bộ của Thiên Dương từ từ chậm lại, cô khẽ quay người lại nhìn về hướng phía căn bệnh viện đó, tử mâu khẽ nheo lại như có như không đang suy xét điều gì đó.
Ánh nắng trên trời chiếu xuống có phần chói chang, chiếu lên cả người cô khiến cả người cô dường như tỏa ra một thứ ánh sáng kì diệu mà không ai biết đó là gì, nụ cười như thoắt ẩn thoắt hiện trên môi của cô, một nụ cười đầy tự tin và xinh đẹp,Tiêu Diệp Phong … dường như tôi đã quên nói cho anh tôi là con người không thích bị chịu thiệt rồi đúng không?
Thật xin lỗi anh vì sự thiếu sót này, nhưng mà tôi nghĩ là chắc vẫn còn chưa muộn đâu, bởi vì buổi tối nay chắc chắn anh sẽ biết được điều đó.
Màn đêm dần buông xuống, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như là những ngôi sao pha lê vậy, đẹp lung linh và đầy huyền ảo.
Trời đêm nay có vẻ hơi lạnh, gió đêm thổi ngoài trời rét đến độ không ai muốn bước chân ra khỏi nhà, thế nhưng thấp thoáng nơi những lùm cây lại là một dáng người mảnh khảnh, mặc một chiếc áo khoác dài đứng ngoài trời như đang quan sát, tìm kiếm thứ gì đó.
Theo hướng ánh mắt của người đó thì thứ mà cô quan sát đó chính là căn bệnh viện Hoàng Liên kia, mặc dù bây giờ đã là nửa đêm rồi thế nhưng người ra vào bệnh viện ngoại trừ các y bác sĩ, nhân viên trực ra thì còn có một số bệnh nhân đến khám bệnh ngoài giờ nữa, mặc dầu cũng khá là ít.
Thiên Dương đứng quan sát một hồi lâu rồi mới bước vào bệnh viện, giả vờ như là mình đang đến đây đi khám bệnh, vừa đi cô vừa đảo mắt nhìn xung quanh mình coi có còn ai không, rồi sau đó cô tiến vào một góc khuất vắng vẻ người ở trong bệnh viện.
Cô từ từ cởi áo khoác ngoài của mình ra, lộ ra một dáng người ma mị trong bộ đồ đen bó sát, từng đường cong lung linh dường như là được thể hiện rõ ràng qua bộ đồ ấy, khẽ vấn tóc mình lên cho gọn gàng rồi đeo vào chiếc mặt nạ mà cô vừa mua hồi chiều, sau đó cô thu dọn mọi thứ lại bỏ vào chiếc túi xách cô mang theo và cất kĩ chúng vào trong góc khuất không để cho ai thấy.
Nhận thấy mình đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, Thiên Dương rời khỏi chỗ khuất và đi theo con đường mà Hương Lăng đã dẫn cô đi hồi sáng để đi đến căn phòng của Tiêu Diệp Phong, khéo léo tránh qua từng máy camera và các y bác sĩ trực đêm Thiên Dương cô không khỏi phải một phen mắng thầm trong bụng, cái tên chết tiệt Tiêu Diệp Phong này, làm gì mà trang bị nhiều thiết bị camera thế hả, còn mấy y bác sĩ này nữa, có thể nào ở yên một chỗ được không,sao các người cứ đi tới đi lui hoài vậy, có biết rằng là né mấy người tôi mệt lắm không?
Mất sức gần chín trâu hai hổ cuối cùng Thiên Dương cũng đã đi đến chỗ mà hồi sáng cô đến, cô thử xoay tay nắm cửa và nhận thấy cửa không khóa thì cô nhẹ nhàng mở ra, không tiếng động bước vào phòng làm việc của ai kia, tên này cũng thiệt là, không sợ bị mất cắp hay sao mà quên khóa cửa vậy ta, vậy cũng tốt, thật là dễ dàng cho cô làm việc.
Nhưng theo cô nhớ là trong nguyên tác, Tiêu Diệp Phong là người cẩn thận nhất trong các nam chủ mà, sao hắn lại có thể đi về mà không khóa cửa được chứ?
Cô tiến lại gần bàn làm việc của Diệp Phong và khởi động mở máy laptop của hắn lên, và từ trong túi áo của mình, cô lấy ra một con chip nhỏ và bắt đầu cài vào máy của Diệp Phong.
Con chip này chính là thành quả cả một ngày nay của cô, cô phải vất vả lắm mới tạo ra được một con virut để ăn cắp thông tin.
Nó sẽ xâm nhập vào toàn bộ hệ thống của tòa nhà này thông qua máy laptop của Tiêu Diệp Phong, bình thường nó sẽ không làm gì cả, nhưng một khi có bất cứ ai sử dụng bất cứ thứ gì đó để gửi truyền thông tin đi thì nó sẽ tự động sao lại một bản gửi qua cho cô mà không để cho ai phát hiện.
Nói sao ta, chính vì mới đến đây cô cũng không biết thế giới này ra sao nữa, trong khi đó muốn xây dựng một thế lực dành cho riêng mình thì cần phải biết rất nhiều thứ ở trong thế giới ngầm mà trong khi đó Diệp Phong lại là bang chủ của một bang lớn nhất nước C này nên chắc rằng hắn sẽ biết ít nhiều mọi chuyện trong đó, nên cô mới mượn thông tin của hắn để xem, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Xem như đây là một hình thức hắn trả tiền cho cô đi.
Nhưng con virut này vì do cô chế tạo gấp rút, không có thời gian chỉnh sửa nên nó cũng không được xem là bản hoàn thiện cho lắm, ngoài ra nó có hai nhược điểm đó chính là nó không biết sàng lọc thông tin, cứ có người gửi thì nó tự động sao chép lại, không hề biết loại bỏ những thông tin không quan trọng và thứ hai là nó chỉ hoạt động trong phạm vi tòa nhà này thôi, nếu Diệp Phong xem thông tin, dữ liệu nơi khác thì cô cũng đàng bó tay, chắc…lúc đó cô phải quay lại đây cài lại cho hắn một con virut khác mạnh hơn quá. Uhm, cách này có vẻ hay đấy, lúc về có nhiều thời gian thì cô sẽ thử chế tạo vậy.
49%....
50%....
51%....
Hừ, sao mà lâu vậy, nãy giờ cũng đã một tiếng rồi mà.
Thiên Dương nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính đang hiện hữu quá trình cài đặt chậm chạp mà không khỏi thầm than trong lòng.Đương lúc cô mất kiên nhẫn, thì có tiếng bước chân của ai đó vang lên mà theo hướng phát ra thì dường như nó đang bước tiến dần đến đây.
Thiên Dương nhanh chóng lẩn trốn xuống chiếc bàn làm việc, và không quên mang theo cái laptop đang cài đặt virut, cô tạm thời ẩn giấu đi hơi thở của mình,tay vươn tới cổ chân và rút ra một thanh chùy thủ mà cô đã giấu sẵn trước đó, cả người đều dâng lên một sự cảnh giác cao độ, im lặng chờ người sắp đến.
Kétttttt!!!!!!
Thanh âm cửa mở vang lên thanh thúy khiến cho Thiên Dương càng thêm căng thẳng,thân người càng thêm nép sát vào bên trong chiếc bàn làm việc, không ngừng tự hỏi bản thân, người tới ….rốt cuộc là ai đây?
Diệp Phong đẩy cửa và tiến vào phòng, anh bật đèn trong phòng lên và tự ngồi xuống ghế sofa thưởng cho mình một ly trà, vừa trải qua một cuộc phẫu thuật dài khiến anh cũng có phần hơi mỏi mệt, nhưng dường như nó không khiến anh giảm đi vẻ ngoài yêu nghiệt của mình mà ngược lại còn tăng thêm mấy phần yêu mị,dáng vẽ lười nhác như một chú mèo ba tư, ngước nhìn đồng hồ trên tường Diệp Phong thầm than không ngờ trời cũng đã khuya đến như vậy rồi.
Đương tính đi về nhà để ngủ thì anh chợt nhớ đến hôm nay Minh Kỳ vừa sang bên nước A giải quyết chuyện bên đó, chắc bây giờ cũng đã gửi tài liệu qua cho anh rồi, phải mở xem mới được, chứ nếu không khi tên đó về chắc anh sẽ không có ngày nào yên ổn đâu.
Khẽ xoa hai huyệt thái dương, Diệp Phong đứng dậy để đi lấy laptop thì lại phát hiện nó lại không có ở trên bàn, kỳ lạ, hồi sáng rõ ràng anh đã để nó ở đây mà, chẳng lẽ là anh đã nhớ lầm rồi sao?
Đảo mắt quan sát xung quanh một hồi tìm kiếm, ánh mắt Diệp Phong như vô tình nhìn xuống bàn làm việc, anh tiến lại gần, tính cúi xuống để kiểm tra thì thoắt một cái, một thanh chùy thủ nhanh như sét đánh hướng tới cổ anh ý đồ muốn lấy mạng.
Diệp Phong nhanh chóng lùi ra xa, ánh mắt ẩn chứa đầy sát khí trong đó, tinh thần cũng đề cao lên mấy phần cảnh giác.
_”Là kẻ nào, nhanh bước ra?”
Từ dưới chân bàn, Thiên Dương đi ra và đứng trước mặt anh, cô im lặng không nói tiếng nào, tay cầm chắc lấy thanh chủy thủ, thủ sẵn tư thế chiến đấu, phía dưới thì cô dùng chân đạp lấy cái laptop cho nó nát vụn, virut này phải hủy thôi không thể để hắn biết được, nhất định... phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng rời khỏi đây.
Âm thanh vỡ vụn của laptop vang lên thanh thúy khiến cho Diệp Phong không thể không chú ý tới hướng phía dưới chân cô, ánh mắt anh thoáng tối sầm lại, có vài phần u ám, rồi sau đó anh ngước mắt lên nhìn thầm quan sát xem kẻ nào dám đến đây gây sự với anh, ý đồ của kẻ đó rốt cuộc là gì.
_”cô rốt cuộc là..?”
Chưa đợi Diệp Phong nói hết câu Thiên Dương lao đến bắt đầu tấn công anh, từng chiêu thức đều nhanh, độc, hiểm khiến cho Diệp Phong cũng không dám lơ là cảnh giác, nhanh tay đáp trả lại cô.
Quyền qua cước lại, không ai chịu thua ai, có vẻ như thực lực của hai người này tương đương nhau nhưng nếu quan sát kĩ thì có vẻ dường như Tiêu Diệp Phong lại là người có lợi thế vì anh nhận ra là cổ tay trái của cô gái này bị thương, nên mặc dù chiêu thức tốt nhưng lực đạo lại không đủ để gây nguy hiểm cho anh.
Nắm bắt được điều đó, nên mọi chiêu thức tung ra anh đều tập trung tấn công lên tay trái của Thiên Dương, dần dần Thiên Dương cũng bắt đầu có phần chật vật và thấm mệt, chết tiệt, cái cơ thể này thật là quá yếu mà, đối kháng mới có một chút mà đã thấm mệt, còn tên khốn này nữa, sao cứ nhè tay trái ta mà đánh hoài vậy hả? Đáy lòng của Thiên Dương không ngừng vang lên tiếng hò hét chửi ai kia.
Bịch!!!!
Thiên Dương bị Diệp Phong đá trúng một cước ngay bụng, khiến cho cô ngã xuống gần kế bên cửa ra vào, anh nhìn cô mà nở một nụ cười yêu nghiệt nhưng ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứ sát khí ấy lại hoàn toàn bám đứng vẻ ngoài của anh, khí tức vương giả cũng dần lan tràn khắp nơi.
Cường giả đối đầu với cường giả, chiến thắng chỉ có thể thuộc về duy nhất một người, nhưng chưa chắc kẻ còn lại đã là kẻ thua cuộc.
_”Để xem lần này cô còn kháng cự như thế nào?”
Tay anh đưa lên toan tháo mặt nạ của cô xuống thì bị một đống thứ gì đó của Thiên Dương tung vào người anh, khiến cho anh lùi ra xa và ho sặc sụa.
_”Cô gái chết tiệt, sao cô lại dám ném tiêu vào tôi thế hả khụ khụ.”
(thỏ: ừ thì, dùng phấn độc là xưa rồi, dùng tiêu vừa tiện,lại vừa đỡ tốn tiền, còn rất là được việc nữa nên tỷ mới dùng đó anh. ( ^.^)
Nhân cơ hội đó, bất chấp nơi bụng vẫn còn đau âm ỷ, Thiên Dương nhanh chóng đứng dậy và lao ra ngoài chạy về hướng chỗ khuất ban đầu cô để đồ.
Thấy đối phương chạy đi mất, Tiêu Diệp Phong vừa ho, lại vừa nhanh tay nhấn chuông báo động, huy động bảo vệ của bệnh viện này đến.
Tiếng chuông báo động thoáng chốc đã kinh động toàn bộ người trong tòa nhà này, bảo vệ nhanh chóng đã được triệu tập toàn bộ, một số thì đi đến gặp Diệp Phong, số còn lại thì lại tản ra đi dò xét xung quanh đề phòng bất trắc, tiếng bước chân người cứ đông đúc, ồn ào và dồn dập như thế vang lên trong màn đêm phá hoại đi sự yên tĩnh vốn có của nó.
Mà đương sự gây ra nó thì lúc này đã thành công đi đến chỗ khuất ban đầu, thay bộ đồ ra và nhân cơ hội hỗn độn do tiếng chuông báo động gây nên đã hòa vào đám bệnh nhân trong bệnh viện thuận lợi bước ra ngoài tránh thoát sự truy đuổi của ai kia.