Kỳ Dụ Văn vội cúi đầu xuống ngửi mùi hương trên người mình, cũng không có ngửi được cái gì khác thường, tuy rằng vừa rồi quả thật cô ấy có tiếp xúc với Lâm Thiên Song.
"Có đâu?"
Vu Cửu đi đến trước người Kỳ Dụ Văn, một chân bất giác đã quỳ tới giữa hai ch@n hơi tách ra của Kỳ Dụ Văn, lại nắm quần áo Kỳ Dụ Văn lên ngửi ngửi, tưởng là mình ngửi nhầm rồi: "Rõ ràng là có mà, mùi nước hoa của người trong lòng cô không phải là trà xanh sao?"
Kỳ Dụ Văn lại ngửi ngửi một lần, vẫn chẳng ngửi được, gửi ánh mắt hoang mang về hướng Vu Cửu.
Ghét bỏ của Vu Cửu tràn ra biểu đạt thành lời: "Mũi cô là hỏng rồi sao?"
Quản gia đứng ở một bên giống một bức tượng Phật, nhìn hai người bên kia cùng dính vào thân mật hít hửi nhau, không khỏi cảm thấy hết sức buồn cười.
Ông ấy ngẩng đầu thoáng nhìn trần nhà, bên tai nghe thấy thảo luận có liên quan đến mùi hương bên kia, dường như có một sợi dây dắt kéo nhếch khóe miệng ông ấy, không kéo dài tới huyệt Thái Dương thì không thôi.
"Cô dám nói hôm nay cô không ở cùng với người trong lòng của cô à?"
Mí mắt Kỳ Dụ Văn chợt nhấc, cây không ngay cũng không sợ chết đứng: "Ở cùng, rồi thì sao? Chẳng lẽ cô sẽ ghen?"
"Sẽ không nha."
Cánh tay Vu Cửu kề vào vai Kỳ Dụ Văn, môi mím vô lại buông ra.
Ngửi độ nồng của mùi hương này, chắc chắn là đã tiếp xúc khoảng cách gần thời gian không ngắn: "Chỉ là hóng hớt."
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi: "Hóng hớt thì hóng hớt, cô chớ nghĩ lung tung."
Vu Cửu bỗng nhiên nhận ra được tư thế này của mình kỳ quái, cô chậm rãi cúi đầu xuống, lại chậm rãi nhìn về phía Kỳ Dụ Văn.
Đối diện với gương mặt nhẹ nhàng mang theo tình cảm dịu dàng của cô ấy, Vu Cửu bèn lập tức đứng lên cố sức bật dậy chạy ngay.
"Ấy da!"
Một chân của Vu Cửu đột nhiên bị Kỳ Dụ Văn kẹp ở giữa hai ch@n, dẫn đến thân trên của cô nhào về hướng sofa, cả người giống một cây cầu, khum vào giữa chân Kỳ Dụ Văn cùng sofa bên cạnh.
Kỳ Dụ Văn cười nhạo một tiếng, càng thêm thu chặt hai chân.
Nắm tay của Vu Cửu ở trên sofa siết chặt: "Cô có thể buông chân cô ra hay không, cô không cảm thấy tôi như vậy rất chật vật sao?"
"Là rất chật vật."
Kỳ Dụ Văn tiếp sau đó tách chân ra để Vu Cửu đứng dậy, cô ấy còn nhớ rõ Vu Cửu bị thoát vị đ ĩa đệm.
Cô ấy đưa trang phục bên cạnh tới trước mặt Vu Cửu: "Vu Cửu, cô mặc bộ đồ này thử một chút xem."
Vu Cửu ngồi ở trên sofa xong, lại cầm lấy di động chơi game âm nhạc, cái loa ở bên cạnh phát vang ca khúc quê sến: "Không cần thử, cô để đó đi."
Bất kể là nghe bao nhiêu lần, trước sau vẫn Kỳ Dụ Văn không tài nào thích ứng với ca khúc sến cổ lỗ sĩ này.
Chẳng lẽ về mặt gu âm nhạc, giữa cô ấy và Vu Cửu có sự khác biệt to lớn như vậy sao?
Kỳ Dụ Văn chầm chậm đến gần Vu Cửu, liền thấy cô đang cầm di động chơi một trò âm nhạc, ngón tay hoạt động trên đó rất nhanh, nhanh đến độ đã xuất hiện tàn dư ảnh.
"Chơi rất cuốn sao?"
"Chơi cuốn hơn cô."
"......"
Kỳ Dụ Văn thoáng lùi về sau một bước, Vu Cửu muốn chơi cô ấy? Chơi thế nào?
Một bài kết thúc, rốt cuộc Vu Cửu giương mắt nhìn đến Kỳ Dụ Văn: "Cô còn không đi sao? Dạo này cô không bận à?"
Kỳ Dụ Văn lôi ba hồn bảy vía ra khỏi đống thứ đen tối 18+, giả vờ như không có việc gì xảy ra mà chỉ chỉ vào trang phục: "Cô mặc thử so được một chút."
Kỳ Dụ Văn lấy di động của Vu Cửu qua bỏ vào trong túi của mình, sợ cô chỉ lo chơi không để ý tới mình, góc nhọn của di động đập vào mu bàn tay, đã làm cô ấy nhớ tới một việc.
Còn nhớ mấy ngày trước, ở trong miệng Vu Cửu từng nhắc mãi về còng tay và roi điện......!Nghĩ đến đây, cô ấy lập tức đi ra khỏi trước mặt Vu Cửu, lên đến lầu.
Vu Cửu vội đi theo sau, thấy cô ấy đang lật giở tìm kiếm trong phòng cô, bèn hỏi khó hiểu: "Cô tìm cái gì?"
"Đồ cô dùng để chơi S&M."
Vu Cửu hơi li3m môi dưới, nhìn phản ứng kia của Kỳ Dụ Văn thì chắc chắn không phải muốn dùng đồ ở trên người mình, vậy chính là......
Bóng ma tâm lý này rốt cuộc là sâu cỡ nào?!
"Cô yên tâm đi, hiện tại tôi không có."
Kỳ Dụ Văn không trả lời, miệng Vu Cửu là quỷ gạt người, ai biết liệu có phải nói dối hay không.
Có điều lục trong trong ngoài ngoài một chút rồi, thật đúng là không có.
Cô ấy nhìn về phía Vu Cửu vẻ bán tín bán nghi.
"Cô thật sự không có?"
"Không có, tôi nào dám."
Kỳ Dụ Văn âm thầm thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ vết thương nơi cổ tay cùng cổ chân đã lành rồi, nhưng hễ vừa nhớ tới, thì da thịt vẫn sẽ đau ngầm ngầm âm ỉ.
"Tôi đi đây, rảnh thì có thể mặc thử đồ một chút, có chỗ không thích hợp thì lập tức nói tôi hay."
Kỳ Dụ Văn còn phải đi sắp xếp chuyện ngày mai, không có thời gian xà quần ở chỗ này cùng Vu Cửu.
Sau khi Kỳ Dụ Văn đi thật lâu, Vu Cửu muộn màng nhận ra mà sờ sờ túi mình, lại dòm dòm giường mình......
"Ôi móa! Cái người chết Kỳ Dụ Văn này lấy di động mình đi rồi!"
Vu Cửu tìm được IPad của mình, lại phát hiện chưa có gắn sim, di động không ở bên người thì WeChat cũng không đăng nhập vào được.
Do dự chốc lát, đành phải mở tìm kiếm di động trên IPad.
Kỳ Dụ Văn đang nói chuyện với Kỳ Tử Đồng ở nhà họ Kỳ, đột nhiên trong túi phát ra từng tiếng từng tiếng chuông vang, đã tăng thêm vài phần tùy ý trong giữa cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Kỳ Tử Đồng mím môi lên, nhìn Kỳ Dụ Văn vẻ bất mãn: "Di động không tắt âm?"
Kỳ Dụ Văn lấy di động ở trong túi ra, mới phát hiện đây là di động của Vu Cửu, vừa nãy khi đi đã quên trả lại cho cô.
Sau khi tắt âm đi thì cô ấy giải thích: "Đây là di động của Vu Cửu."
"Con lấy di động của con bé làm gì?"
"Không có gì, sơ ý thôi."
Kỳ Dụ Văn đưa điện thoại cho quản gia ở bên cạnh: "Đưa điện thoại về lại cho cô ấy."
Quản gia cẩn thận tiếp nhận lấy: "Vâng."
Kỳ Tử Đồng nhếch chân lên vắt tréo, bày ra dáng điệu chỉ bảo: "Trong tình yêu phải cho đối phương sự tự do nhất định."
Kỳ Dụ Văn không biết tự dưng Kỳ Tử Đồng nói cái này làm gì.
Nói đến cho người ta sự tự do, thì Kỳ Tử Đồng mới là người nên tự kiểm điểm lại mình nhất.
Kỳ Tử Đồng bưng cà phê kế bên lên, nói nhàn nhạt: "Con bé chỉ là một đứa con nít, con khoan dung thêm một tí, sau này đừng có lấy di động của người ta nữa."
"......"
Đứa con nít?
Kỳ Dụ Văn đã cười, đứa con nít mà biết S&M, đứa con nít mà sẽ chạy tới ổ bám dâm, đứa con nít mà biết véo ngực người ta?
"Chuyện của con và Vu Cửu, mẹ vẫn là đừng nhúng tay quá nhiều."
Kỳ Tử Đồng thế mà dám dạy người khác yêu đương, hôn nhân của bản thân thất bại cỡ nào, tự trong lòng chưa nảy số (nhận ra) sao?
Kỳ Tử Đồng thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn một cái với vẻ xem thường: "Ta chỉ là thấy con không hiểu chuyện yêu đương.
Là người từng trải, nhắc nhở thân thiện cho con mà thôi."
Kỳ Dụ Văn nói trả đũa: "Kinh nghiệm yêu đương của ngài không phong phú hơn con bao nhiêu, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, huống chi ngài là yêu đương dị tính."
"Ta cũng là......"
Kỳ Tử Đồng hơi mím môi, sắc mặt chợt thay đổi, không có nói thêm tiếp nữa.
Hình như Kỳ Dụ Văn đã biết được chút gì, khẽ nhướng đầu mày vẻ nghiền ngẫm: "Ngài cũng......"
"Không có gì."
Kỳ Tử Đồng đặt cà phê xuống đứng dậy rời đi, cuộc nói chuyện vừa rồi bị di động của Vu Cửu cắt ngang cũng không có tiếp tục nữa.
Kỳ Dụ Văn đang nghĩ, liệu có phải người mẹ nghiêm túc đoan trang này của mình cũng có một vài câu chuyện không cho ai biết hay không.
Có điều, Kỳ Dụ Văn sẽ không đi điều tra, có chuyện tra nhiều hơn thì có hại chứ chẳng lợi, huống chi cái này cũng không liên quan tới cô ấy.
Ngày 11 tháng 6, cũng là ngày sinh nhật Kỳ Dụ Văn.
Hai tiếng trước khi bữa tiệc bắt đầu, Kỳ Dụ Văn đặc biệt đích thân dẫn người đi tìm Vu Cửu.
Vu Cửu đang ở trên giường đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị cảm giác lột bỏ trên mặt đánh thức.
Vừa định nổi cáu, mới mở mắt liền nhìn thấy Kỳ Dụ Văn với trang điểm đẹp đẽ đang rũ mắt nhìn cô, nét cười dời đổi như có như không trong mắt, cặp mắt Đan Phượng kia đã được đồ trang điểm màu đỏ, đã che giấu không ít nét hung ác mà còn thêm được vài phần nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Vu Cửu chợt ngẩn ra, nhịp tim tăng nhanh hơn vài phần, lại bị thu hút bởi khuôn mặt đẹp đẽ của Kỳ Dụ Văn một cách đáng thẹn rồi.
Tay Kỳ Dụ Văn duỗi vào trong chăn, nhẹ nhàng bắt lấy cổ chân Vu Cửu, kéo nó ra tới: "Rời giường trang điểm lên tạo hình."
Vu Cửu rốt cuộc tỉnh hồn lại, ngay lập tức phủ một lớp bụi đất lên khuôn mặt Kỳ Dụ Văn ở trong não cô, không cảm thấy cô ấy đẹp nữa.
Cô nằm hết một hồi mới trở dậy với vẻ không tình không nguyện, lưng dựa vào đầu giường, một chiếc chân còn nửa treo lửng lơ bị Kỳ Dụ Văn tóm vào tay: "Kỳ Dụ Văn, tôi không đi không được sao? Tôi thật sự không muốn đi."
Tình tiết bỏ thuốc có thể ở ngay trong cái bữa tiệc này, Vu Cửu nói không sợ cũng là chuyện gạt người.
Kỳ Dụ Văn cảm giác như mình đã bị Vu Cửu chơi xỏ, nhíu mày, hỏi: "Lúc trước rõ ràng cô đã từng nhận lời tôi rồi!"
"Tôi vẫn là không muốn đi, trừ phi......!Á —— cô làm gì vậy!"
Kỳ Dụ Văn cúi người xuống xoa vò tóc Vu Cửu, trút xuống sự phẫn nộ vì bị đùa bỡn của mình.
Vu Cửu nâng chân lên móc lấy eo Kỳ Dụ Văn, dùng sức một cái là lật ngược cô ấy vào dưới người mình, người chiếm giữ thế trên mà tóc tai lại lộn xộn: "Kỳ Dụ Văn, chúng ta có chuyện thì nói đàng hoàng."
Kỳ Dụ Văn chưa phản ứng lại kịp trong chốc lát, sao mà người mình đã bị Vu Cửu ngồi lên rồi?
"Nhưng mà cô đã gạt tôi, vì sao đột nhiên muốn thay đổi ý kiến?"
"Tôi sợ......!bị ăn hiếp?"
"Không có ai dám ăn hiếp cô, nếu như có thì cô cứ nói với tôi, tôi tin tưởng cô vô điều kiện, còn sẽ tóm được người nọ, tùy cô xử trí ngay trước mặt cô."
Đầu mày Vu Cửu thoáng nhướng lên: "Tôi còn sợ xảy ra chuyện, giả như có người bỏ thuốc tôi gì đó."
Kỳ Dụ Văn cảm thấy sức tưởng tượng của Vu Cửu thật phong phú, nhưng cũng chỉ có thể nhân nhượng theo: "Tôi cho người đi theo cô, tất cả đồ ăn đồ uống ở chỗ buổi tiệc đều có người kiểm tra thử độc trước cho cô."
"Nếu vậy thì được."
Lúc này mới Vu Cửu từ trên người Kỳ Dụ Văn đi xuống, Kỳ Dụ Văn ngồi dậy sửa sang lại trang phục tóc tai một chút rồi mới bảo chuyên viên trang điểm tiến vào.
Sau khi chuyên viên trang điểm tiến vào, cái nhìn đầu tiên vào ngay đến bàn chân Vu Cửu còn đạp lên mu bàn chân Kỳ Dụ Văn.
Cô chuyên viên trang điểm hơi dừng lại, không biết vì sao lại có hơi cảm thấy xấu hổ, hình như là đã quấy rầy sự thân mật của hai người.
Vu Cửu chưa nhận ra được mình đang dẫm lên chân của Kỳ Dụ Văn, lúc đứng lên còn thoáng lảo đảo một bước, được Kỳ Dụ Văn đỡ lấy cánh tay mới đứng ổn định được.
"Chậc —— cô cẩn thận chút."
Vu Cửu đã mau mau dạt qua hướng bên cạnh một bước: "À à xin lỗi!"
Kỳ Dụ Văn gồng căng mặt.
Có người ngoài ở đây, cô ấy không thể đi sờ chân mình: "Không sao, đi trang điểm đi, không còn nhiều thời gian nữa."
Vu Cửu không nói thêm nữa, ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, quay đầu lại nói với chuyên viên trang điểm đứng ở bên cạnh đóng vai pho tượng: "Tới nào."
Chuyên viên trang điểm vô thức nhìn thoáng qua Kỳ Dụ Văn, mới đi tới hướng Vu Cửu.
Kỳ Dụ Văn vẫn luôn ngồi ở phía sau nhìn Vu Cửu thông qua gương.
Khuôn mặt Vu Cửu xinh đẹp nhưng không đẹp đến sững sờ, nhưng chính là càng nhìn càng vừa mắt.
Lúc cô cúi đầu thì lộ vẻ nhỏ nhắn yếu đuối u buồn vô cùng, làm người ta có h@m muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay thương yêu.
"Cô Vu à, hơi hơi ngẩng đầu một chút."
Vu Cửu ngẩng đầu lên phối hợp, vừa khéo đối diện với ánh mắt Kỳ Dụ Văn trong gương, bèn không khỏi bị hút đi mất không ít sự chú ý bởi vẻ mặt dịu dàng kia của cô ấy, nhưng rất mau, lý trí khiến Vu Cửu dời tầm mắt đi, không để ý đến Kỳ Dụ Văn.
Khắp trong lòng đầy trong mắt Kỳ Dụ Văn đều là Vu Cửu, trong tiềm thức cũng không dám mơ mộng hão quá nhiều, cũng chẳng có phát hiện một chút nào rằng trong vòng vài phút ngắn ngủi, Vu Cửu đã thoáng lơ đễnh hai lần vì cô ấy.
Kỹ thuật của chuyên viên trang điểm giỏi giang.
Vu Cửu còn nhỏ tuổi, không thích hợp với trang điểm đậm, hơn nữa làn da rất tốt gần như không có tì vết, cái trang điểm này rất nhanh liền làm xong rồi.
"Cô Vu có kiểu tóc yêu thích hay không?"
Vu Cửu dùng ngón tay lướt xuôi theo mái tóc suôn mềm của mình: "Tôi cảm thấy kiểu tóc chân chất (đen-dài-thẳng) này của tôi đã tốt rồi."
Ngón tay của chuyên viên trang điểm khều lấy tóc mái xéo của Vu Cửu: "Ngài không để mái hình như càng xinh đẹp hơn."
"Vậy cô cắt nó đi, tôi sao cũng được hết."
Chuyên viên trang điểm nhận được sự đồng ý, liền cắt đi tóc mái của Vu Cửu, sau đó thêm keo xịt tóc vào làm định hình một tí.
Kỳ Dụ Văn vẫn cứ mãi nhìn, Vu Cửu khi cắt tóc mái đi đã thêm vài phần khí khái, đôi môi nhuộm chút son lúc khép lúc mở khi trao đổi với chuyên viên trang điểm, làm người ta rất muốn lại gần đến khẽ hôn vài cái.
Đối với sự quyến rũ vô tình lộ ra của Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn thì luôn không có sức đề kháng bao nhiêu.
Chuyên viên trang điểm lấy ra một cái túi của mình: "Chỗ này của tôi có một vài phụ kiện cho tóc, ngài xem thử......"
Vu Cửu hơi nhìn ở trong túi của chuyên viên trang điểm, phát hiện một cái phụ kiện có phần đuôi sắc nhọn, rất thích hợp làm hung khí.
Nếu cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị bỏ thuốc, thì còn có thể thọc chết Kỳ Dụ Văn!
"Ui, tôi thấy cái này không tồi."
Món phụ kiện cho tóc vừa được lấy ra, Kỳ Dụ Văn liền lập tức đứng dậy đi qua vứt nó về trong túi: "Không cho dùng cái này."
Không biết vì sao, Kỳ Dụ Văn luôn cảm thấy việc Vu Cửu lựa món phụ kiện này không có ý tốt.
Cô ấy lấy ra một món phụ kiện tua rua lấp lánh ánh xanh từ trong túi: "Cái này là được."
Kỳ Dụ Văn nhìn đến hình xăm trên cánh tay Vu Cửu, hơi nhíu mày: "Với cả hình xăm trên cánh tay kia trên cánh tay cô ấy, che một chút."
"Vâng, thưa sếp Kỳ."
Vu Cửu hơi bĩu môi, vẫn chẳng nói gì, rồi để mặc Kỳ Dụ Văn đi.
Tiếp theo Kỳ Dụ Văn cùng Vu Cửu lần lượt đi thay lễ phục vào, trang phục một đen một trắng.
Vu Cửu quan sát chiếc váy đầm màu trắng trên người mình, lúc này mới phát hiện trang phục của mình và Kỳ Dụ Văn hoàn toàn chính là đồ chung bộ!
Thảo nào lần trước chỉ bảo cô đo kích cỡ, cũng không có bảo cô chọn kiểu dáng.
"Hay hớm đẹp mặt cho cô Kỳ Dụ Văn, tôi đề nghị đổi quần áo khác, tôi không muốn mặc đồ tình nhân với cô!"
Kỳ Dụ Văn đứng ở trước gương trang điểm mang bông tai, mắt nhìn thẳng tắp, ung dung trả lời: "Chỉ có cái này, nếu không thì cô cứ tr@n truồng."
"Tr@n truồng cũng được, có điều là cô tr@n truồng."
Kỳ Dụ Văn quẳng một ánh mắt như dao về phía Vu Cửu.
Vu Cửu đi đến bên cạnh Kỳ Dụ Văn, mông ẩy cô ấy ra một cái: "Tránh một chút!"
"......"
Thông qua gương, có thể nhìn thấy chiếc váy đầm mặc trên người mình càng rõ ràng, bên trên điểm xuyết hạt kim cương.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng biết, dưới ánh đèn chỗ bữa tiệc, nhất định sẽ hết sức gây chú ý.
Vu Cửu lại quay đầu nhìn Kỳ Dụ Văn bên cạnh, quan sát từ trên xuống dưới, nhìn đến giày cao gót 8cm mang trên chân của cô ấy, lại nhìn dép lê dưới chân mình thêm, hỏi: "Giày của tôi đâu?"
"Cô mang giày cao gót có được không?"
Kỳ Dụ Văn trước nay chưa bao giờ thấy Vu Cửu mang giày cao gót, trong lòng không chắc nên đầu tiên hết chưa lấy giày qua đây.
"Được."
Nếu không mặc giày cao gót, cô đứng ở bên cạnh Kỳ Dụ Văn là liền lùn đi rành rành mười mấy centimet.
Kỳ Dụ Văn đã gọi chú Đường một tiếng, quản gia liền cầm một cái hộp giày vào tới rồi.
Ông ấy ngồi xổm xuống bên chân Vu Cửu, lấy ra từ bên trong một đôi giày cao gót y chang y đúc với của Kỳ Dụ Văn: "Cô Vu à, nhấc chân."
Vu Cửu xấu hổ một tí, cô không quen để người khác mang giày giúp cô, bèn vội lùi một bước về sau: "Tôi tự mình mang."
"Tôi mang giúp cô."
Quản gia thức thời mà rời đi khỏi phòng ngủ.
Kỳ Dụ Văn đi đến bên cạnh Vu Cửu, ngồi xổm xuống.
Từ góc độ của Vu Cửu, có thể nhìn thấy kh3 ngực gợi cảm của Kỳ Dụ Văn rõ ràng......
"Chân."
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt trắng trợn mà Vu Cửu nhìn mình.
Cô ấy hơi ngẩn người, lập tức che lại ngực mình, thoáng liếc ngang Vu Cửu một cái, nói: "Cô đang nhìn bừa bãi gì đó?"
Vu Cửu cũng không cảm thấy ngượng một chút nào, còn nói sỗ sàng: "Gợi cảm, lần trước sao tôi vẫn chưa cho ngón tay......"
"Câm miệng!"
Kỳ Dụ Văn đỏ tai, ném giày trong tay xuống: "Cô tự mang."
Vu Cửu cười cười với vẻ đạt được ý đồ, lúc này mới an phận mà khom lưng mang giày.
Kỳ Dụ Văn ngồi ở kế bên suy nghĩ, có phải mình bị Vu Cửu tính kế rồi hay không?
Vu Cửu cố ý nói như vậy, chỉ là vì không để cô ấy đụng vào cô nhỉ?
Kỳ Dụ Văn hãy còn xấu hổ bực bội, nhưng lại đành bó tay.
Quả thực cô ấy không cách nào bình tĩnh đối mặt với ánh mắt háo sắc của Vu Cửu, cũng không tài nào chịu được giọng điệu khẽ khiêu khích Vu Cửu dùng để nói chuyện với cô ấy.
Sau khi Vu Cửu mang giày cao gót xong thì thẳng eo dậy, vén tóc ở trước ngực ra phía sau: "Khi nào đi?"
"Bây giờ."
Không lâu sau, hai người ngồi lên xe, tiến về nơi bữa tiệc.
Ngón cái cùng ngón giữa của Vu Cửu siết lấy di động, đang nghĩ đêm nay nhất định không thể ăn uống bất cứ thứ gì trong bữa tiệc.
Lúc nghĩ đến thất thần, di động vuột ra từ giữa những ngón tay rớt xuống đất.
Vu Cửu khom lưng nhặt lên, vừa lúc nhìn thấy WeChat Lâm Thiên Song nhắn cho cô, hỏi các cô đã xuất phát chưa.
Vu Cửu nhìn cái tin nhắn này hồi lâu, rõ ràng có thể nhìn ra tư cách chủ tiệc mà Lâm Thiên Song muốn phô bày từ trong lời nhắn ngắn gọn này.
Sau khi Vu Cửu trả lời cô ta thì đã khóa màn hình điện thoại, suy nghĩ liệu đêm nay Lâm Thiên Song có hành động gì hay không.
Cô lẳng lặng đợi hết mười phút rồi mới dùng thẻ sim kia liên hệ Lâm Thiên Song.
Vu Cửu: Đêm nay cô có hành động gì chứ?
Lâm Thiên Song: Có ý gì?
Xem ra là chẳng có hành động gì hết? Sao lòng dạ của cái cô người trong lòng này cũng không ác độc một chút nào, ấy còn là vai phản diện đấy, còn chả độc bằng cô.
Vu Cửu: Cái cô Vu Cửu này tương tác xã hội kém, không kiểm soát được quy mô chung.
Lúc này thì cần cô lên sàn rồi, vừa lúc có thể làm dư luận ngả về hướng cô cùng Kỳ Dụ Văn, khiến mọi người cảm thấy cô cùng Kỳ Dụ Văn mới là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Qua hết thật lâu Lâm Thiên Song mới đáp lại: Vậy tôi nên làm thế nào?
Vu Cửu đâu có biết rằng nên làm gì đây chứ? Sao cái cô bông sen trắng này cái gì cũng không biết, cái gì cũng muốn người ta cầm tay chỉ từng tí.
"Cô đang làm gì đó?"
Vu Cửu bị hù tới mức thoáng giật mình một cái, ngón tay vô thức khóa màn hình điện thoại di động, khẽ vỗ ngực mình, thoáng liếc Kỳ Dụ Văn vẻ oán trách: "Cô hù tôi chết mất, làm gì mà nói chuyện bất thình lình vậy?"
"Tôi chỉ là thấy cô đang ngẩn ra."
Kỳ Dụ Văn cúi đầu nhìn nhìn di động của Vu Cửu, rất tò mò vừa rồi Vu Cửu đang làm gì, vì sao vụng trộm lén lút vậy.
"Có phải cô có bí mật gì hay không?"
"Bí mật của tôi có quá nhiều.
Kỳ Dụ Văn, gần đây có cậu ấm cô chiêu nhà giàu nào lại dụ dỗ cô không?"
Sự chú ý của Kỳ Dụ Văn bị dời đi thành công: "Ai dám dụ dỗ tôi?"
Trong mắt cô ấy chỉ có công việc và Vu Cửu, dù cho thật sự có người dụ dỗ cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không nhận ra.
Vu Cửu liền đi hỏi quản gia: "Chú quản gia ơi, có chứ?"
Quản gia cân nhắc trong chốc lát: "Nếu bắt buộc phải nói thì......!Thật đúng là có, cô cả à, có thể nói chứ?"
Kỳ Dụ Văn cũng muốn biết, bèn đã đồng ý.
Quản gia nói: "Hôm qua cô chủ bên nhà Thượng Quan đã nhờ người ta đưa quà sinh nhật tới, tôi đã mở ra kiểm tra một chút, là nội y khêu gợi."
Vu Cửu che miệng lại, ý cười vẫn phun từ đầu ngón tay mà ra: "Phụt......"
Mặt Kỳ Dụ Văn tái xanh rồi: "Sao tôi không biết việc này?"
"Quá quắt như thế, nên tôi không có nói với ngài, đồ thì tôi cũng vứt rồi."
Vu Cửu thoáng chen miệng vào: "Vứt bỏ làm gì? Có thể cho Kỳ Dụ Văn mặc mà."
Dáng người của Kỳ Dụ Văn rất tốt, mặc nội y khêu gợi thì nhất định rất quyến rũ, Vu Cửu không khỏi bắt đầu tưởng tượng cái hình ảnh kia ở trong đầu.
Vẻ mặt của Vu Cửu đột nhiên trở nên bi3n thái, quản gia vẫn luôn quan sát nét mặt của Vu Cửu thông qua gương, cười nói: "Có thể kích cỡ không phù hợp đâu."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Quản gia nhận ra được sắc mặt Kỳ Dụ Văn không đúng lắm, bèn vội đổi chủ đề: "Còn có, là chuyện của hôm trước rồi.
Cô chủ bên nhà họ Dương mang theo người tới cửa định khiêu khích cô Vu, khi đó cô Vu đang ngủ, chuông cửa bị ấn đến vang rung trời cũng chẳng đánh thức được cô Vu.
Ngược lại là đã kinh động vệ sĩ ở quanh đó, sau đó cô chủ Dương liền đã bị đuổi đi."
"Tôi còn tránh được một kiếp bởi vì ngủ à?"
Đây là đang nói trá hình rằng cô ngủ đến mức y như heo, sét đánh không suy suyển sao?
Sự chú ý của Kỳ Dụ Văn rõ ràng không nằm ở mặt này, nắm chặt lấy tay Vu Cửu với vẻ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, kích động đến mức thân thể hơi dựa đến phía trước: "Vì sao chú cũng không nói chuyện này với tôi? Nếu như Vu Cửu thật sự đến mở cửa rồi làm thế nào đây?"
Quản gia hơi ngẩn người, thoáng nhìn cô ấy một cái với ánh mắt không yên lắm: "Vốn là tính nói, nhưng ngẫm lại thì cũng chưa xảy ra chuyện lớn bao nhiêu, bèn chưa nói......"
Kỳ Dụ Văn trăm công nghìn việc, làm quản gia, tất nhiên ông ấy phải lựa chọn chuyện quan trọng mà báo cáo lên đến, chút việc lông gà vỏ tỏi cũng chưa có ảnh hưởng đối với bất kì ai này, ông ấy cho rằng không đáng để đi nói.
"Xin lỗi thưa cô cả."
"Sau này chuyện có liên quan đến Vu Cửu đều nói cho tôi biết, bất kể lớn nhỏ."
Kỳ Dụ Văn nhìn về phía ngoài cửa sổ, đầu mày cùng nhíu lại thật chặt, không để người ta nhìn thấy sự khó chịu trong lòng cô ấy lúc này.
Quản gia là người trông nom cô ấy lớn lên, cô ấy sẽ không trách cứ tiếp quá nhiều, nhưng nỗi sợ hãi khi nghĩ đến cùng sự phẫn nộ trong lòng lại không cách nào trút ra.
Vu Cửu cũng mím môi nhìn về phía ngoài cửa sổ, hiếm khi mà không có oán giận với lời lên tiếng bá đạo này của Kỳ Dụ Văn.
Lúc này trời đã tối, ánh sáng thuộc về nơi mặt đất liền bung tỏa như thế.
Thành thị phồn thịnh tựa gấm cả một vùng, nhiệt độ trong lòng bàn tay Kỳ Dụ Văn không tính là cao, nhưng tiếp xúc vào đến mu bàn tay Vu Cửu thì hình như có sự ấm áp cuồn cuộn không ngừng thẳng suốt tới đáy lòng.
Mãi cho tới giờ, lý do cô không muốn phát triển tuyến tình cảm với Kỳ Dụ Văn, chẳng qua chính là vì sợ chịu phải tổn thương như thế.
Quyển truyện này là truyện ngược, 80% tình tiết điểm ngược đều là nhằm vào cái thân phận này của cô.
Mà những điểm ngược này, đều đến trực tiếp hoặc gián tiếp từ chính Kỳ Dụ Văn, cho nên cô không có cảm giác an toàn.
Mà vừa rồi, hiếm khi mà cô lại đã cảm nhận được cảm giác an toàn từ nơi Kỳ Dụ Văn......
Lâm Thiên Song - người bị Vu Cửu quên béng sạch sẽ mất dạng, rơi vào trong một màn mù tịt.
Cô ta nhìn vào giao diện tin nhắn mãi vẫn chưa nhận hồi âm, nói lẩm bẩm: "Sao không trả lời mình nữa?"
Cô ta cất di động, tính rời khỏi nhà vệ sinh, ai ngờ đã chạm mặt chính diện với một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp lộng lẫy.
Người này Lâm Thiên Song có quen biết, là bạn học cấp ba với cô ta, thân thế giai cấp trung lưu thuộc loại thấp kém ở trung học Bắc Quý.
Còn chưa hoàn hồn lại, giọng nói chanh chua cay nghiệt truyền tới tai cô ta: "Í da, Lâm Thiên Song, đã lâu không gặp.
Nghe nói chị Dụ Văn của cô bị Vu Cửu giật đi rồi, thật cảm thấy đáng tiếc thay cô."
"Chị Vu Cửu cũng rất xứng đôi với chị Dụ Văn."
"Xứng đôi? Cô lại cảm thấy bọn họ xứng đôi, tôi thấy họ cũng không xứng một chút nào."
Cô gái kia đi đến trước gương, lấy ra hộp kem nền, còn không quên lắm mồm mà nói bla bla: "Cô đúng là chẳng thay đổi một chút nào so với thời cấp ba, sen trắng muốn chết lại chẳng xài được gì cả."
Lâm Thiên Song nhíu mày, trơ mắt nhìn cô gái kia rời khỏi nhà vệ sinh.
Lúc đi ngang qua cô ta thì một mùi nước hoa gay mũi xộc vào chóp mũi, làm cho cô ta thoáng hắt xì một cái.
"Mùi nước hoa thật thô thiển."
Đột nhiên một thứ gì đó lăn đến bên chân cô ta.
Lâm Thiên Song cúi đầu thoáng nhìn thì là một cái chai trong suốt không biết dùng để chứa gì, bên trong dường như có hai vật nhỏ.
Cô ta khom lưng nhặt lên, chữ viết trên đó làm cô ta thoáng đỏ mặt trong nháy mắt......
Nơi cửa nhà vệ sinh, một người đàn ông trung niên vận com-lê bước chân rời đi thong dong lại tao nhã, cũng không sợ Lâm Thiên Song ở nhà vệ sinh sẽ đuổi theo ra tới một chút nào.
Sau một chỗ rẽ, ông ta nhìn cô gái ở trước mặt, nói: "Thưa cô út, sắp đặt xong rồi."
"Ừ, đi thôi.".