Trên tay Qua Kim Vũ cầm một cái chai nhỏ, bên trong có một ống thuốc tiêm cùng lọ thuốc chiết.
Vu Cửu thoáng đảo mắt trợn trắng, cái này cô đâu thể không biết: "Cô cầm lấy cái này làm chi? Cô muốn sinh con với chị Thiên Nguyên rồi à?"
"Không có, còn sớm ấy. Đây là A7, cải tiến công thức hiện được đưa ra thị trường. Tôi mang lại đây chính là muốn hỏi thử, cô với Dụ Văn có ý nghĩ sinh đứa thứ hai hay không."
"Một chút cũng không muốn......"
Vu Cửu cúi đầu nhìn Kỳ Tuân đang ườn trong lòng mình ngủ đến thật say, sự ghét bỏ sắp sửa tràn ra, biểu đạt thành lời: "Một đứa tôi cũng đã chịu không nổi, mẹ của nó lại mặc kệ nó, đây chính là một quỷ dính người."
Qua Kim Vũ buông A7 xuống, thò người nhìn nhìn Kỳ Tuân hiện tại lớn lên trắng trẻo mập mạp, hết sức đáng yêu. Qua Kim Vũ duỗi tay, hơi chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mum múp của bé: "Con bé này ngủ say thế kia."
"Đúng vậy."
Lúc Qua Kim Vũ bàn luận cùng Vu Cửu về Kỳ Tuân, thì Kỳ Dụ Văn trang điểm xong, đã từ trên lầu đi xuống: "Sao cậu lại tới đây rồi?"
Qua Kim Vũ đã lại cầm A7 trên tay lên: "Tới triển lãm A7 với cậu một chút, hỏi thử hai người có suy nghĩ sinh đứa thứ hai hay không."
Mặt Kỳ Dụ Văn lập tức trở nên khó coi. Một đứa là đã đủ lắm rồi, gần đây cô ấy ở chung với Vu Cửu đều không thể thiếu được cái đứa Kỳ Tuân nhiễu sự này.
"Không có."
Kỳ Dụ Văn đi đến bên người Vu Cửu, ngón tay véo lấy cằm Vu Cửu, nhẹ nhàng lắc lắc: "Tôi đi làm đây, mệt rồi thì cũng đừng ôm nữa, để nó khóc lóc đi."
"Được, buổi trưa tôi đi tìm cô."
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới cười vui thật lòng thật dạ được. Nếu cái bóng đèn Qua Kim Vũ kia không phải ở chỗ này, thì cô ấy nhất định phải đòi một cái hôn từ chỗ Vu Cửu rồi mới đi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Kỳ Dụ Văn nhìn Qua Kim Vũ liền thêm vài phần ghét bỏ hơn, rồi sau đó liền rời đi.
"Vu Cửu, vừa rồi có phải cậu ấy đã lườm tôi không?"
"Tôi cảm giác là cô ấy cũng lườm tôi đấy, ô đệt! Khi nãy tôi chưa nói sai cái gì nhỉ?"
"Không có mà, hồi nãy cậu ấy đâu có lườm cô, có phải dạo này thần kinh cô nhạy cảm quá rồi không?"
"Phải không? Không có thì tốt."
Hôm nay Qua Kim Vũ cũng không phải tới triển lãm cái A7 này không thôi, thấy Kỳ Dụ Văn đi rồi, mới bảo Vu Cửu duỗi tay ra, cô ấy muốn bắt mạch cho Vu Cửu.
Sau một lúc lâu, Qua Kim Vũ duỗi tay về: "Mạch đập của cô vì sao cứ mãi yếu thế kia, như thể sắp chết vậy, nhưng thoạt nhìn thì cô cũng còn ổn mà."
"Tôi đây nào biết đâu, tôi cũng chẳng có chỗ nào khó chịu."
Qua Kim Vũ cúi đầu xuống suy tư với vẻ đăm chiêu ủ dột. Cô ấy chưa bao giờ thấy qua trường hợp kiểu như Vu Cửu đây, cô ấy giương mắt thoáng nhìn Vu Cửu: "Có rảnh thì đến kiểm tra sức khoẻ lại một lần, khám kỹ tim hay gì đó của cô thêm một chút. Thuốc Đông y tôi kê cho cô thì tiếp tục uống, đừng ngại đắng mà không uống, tôi sợ Dụ Văn liền ở góa từ sớm thật đấy."
"Biết rồi biết rồi, tôi sẽ không để cô ấy ở góa đâu."
Qua Kim Vũ ngây người nhìn Vu Cửu chăm chú, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, có món đồ suýt chút nữa tôi quên, cô đợi chút."
Vu Cửu nhìn theo Qua Kim Vũ đi ra ngoài mà không hiểu ra sao, người kia lại ôm theo một hộp đồ trở về, vẻ mặt cười xấu xa mà nhìn Vu Cửu: "Mở ra nhìn xem."
"Thứ gì vậy, thần thần bí bí."
Vu Cửu vừa mở ra, bị đồ vật bên trong lóe mù mắt trong giây lát: "Vãi lúa, đây toàn là cái gì á?"
"Tôi sợ thể lực của cô không được, không thể thỏa mãn Dụ Văn. Cô ít tuổi, ngại ngùng đi mua, Dụ Văn da mặt mỏng cũng sẽ không mua, tôi đành làm thay cho hai người vậy."
Những cái này vốn là Qua Kim Vũ mua để tính len lén dùng ở trên người Lâm Thiên Nguyên, chỉ là công dụng còn chưa lên sàn thì đã bị Lâm Thiên Nguyên phát hiện rồi, cuối cùng chân cô ấy nhũn hết một ngày.
Qua Kim Vũ bị để lại bóng ma tâm lý, liền mang những món đồ chơi này lại đây cho Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn dùng, vợ-vợ son này thì lại dùng tới được.
Vu Cửu không có ngượng ngùng nửa phần, nghiên cứu mấy thứ này từng cái từng cái, sau đó hơi nhíu mày ghét bỏ: "Đúng là dao nhỏ rạch mông, đã mở mang được tầm mắt cho tôi. Sao cảm thấy có hơi buồn nôn vậy, nếu có người dùng cái này lên người tôi, thì tôi chặt đầu người đó đấy."
Qua Kim Vũ: "......"
Cái này chẳng lẽ khó tiếp thu lắm sao?
Qua Kim Vũ là một bác sĩ, vô cùng giàu kinh nghiệm về giáo dục giới tính, cái nhìn rất cởi mở đối với mấy thứ này.
"Tôi không cần, cô lấy đi về đi, có bản lĩnh thì cô dùng với chị Thiên Nguyên đi."
Vốn dĩ Vu Cửu đã có ấn tượng xấu là một S ở chỗ Kỳ Dụ Văn kia, nếu mà cô dám dùng mấy cái này, thì chắc chắn sẽ lại củng cố ấn tượng ấy.
"Tôi đã mang đến cả rồi, nào có đạo lý lấy về lại."
Qua Kim Vũ đóng cái hộp lại: "Để đó đi vậy, rồi sẽ có một ngày dùng tới được. Mắt thấy thì Dụ Văn sắp 27 rồi, 30 như sói như hổ sắp tới liền đấy, đến lúc đó thì cô liền biết được mấy cái này quan trọng cỡ nào ngay. "
Vu Cửu thoáng bĩu môi khinh thường: "Không dùng đến."
Vu Cửu cảm thấy mình và Kỳ Dụ Văn đều không phải người có dụ.c vọng mãnh liệt nôn nóng ph.át tiết gì, trong chuyện giường chiếu đều vô cùng kiềm chế, sẽ không "một đêm bảy lần, chân nhũn đến không rời khỏi giường được" gì đó giống như trong tiểu thuyết nói.
Đâu tới mức dùng đến mấy thứ này được, bao ngón tay mua khi trước còn chưa từng dùng, trái lại có cơ hội thì có thể thử xem.
Có điều, nói tới cái này, Vu Cửu đã nhớ đến chuyện đồ lót khêu gợi hồi trước. Tuy rằng cô không nôn nóng sắc dục, nhưng thật ra thì rất muốn xem thử Kỳ Dụ Văn mặc sẽ là kiểu ra sao.
Qua Kim Vũ nhìn dáng vẻ nước miếng cũng sắp chảy xuống tới này của Vu Cửu, đã xua tan ý nghĩ lấy mấy thứ này về, rồi nói câu: "Dùng đến được dùng đến được."
Sau đó Qua Kim Vũ dứt khoát đi cất một hộp đồ này đến trên lầu, nhét vào góc kẹt nhỏ trong gian để quần áo của Kỳ Dụ Văn.
-
Buổi trưa, Vu Cửu tính vứt thẳng Kỳ Tuân lại, nhưng nhìn dáng vẻ bé khóc đến muốn rách toét họng, vẫn là không đành lòng, bèn túm bé theo cùng đi tìm Kỳ Dụ Văn.
Lúc một người lớn một em bé đến công ty, thì liền đã gặp mặt ngay phải Kỳ Tử Đồng.
"Vu Cửu, con nên để Kỳ Tuân một mình tự lập rồi, ngày mai con về trường đi học ngay đi, con nít thì trong nhà có người trông nom."
"Con cảm thấy dì nói rất có lý."
Vu Cửu dứt khoát nhét bé vào đến trong lòng Kỳ Tử Đồng, cười đến độ rất vô lương tâm: "Tạm biệt!"
Kỳ Tuân phát hiện sai mùi, lập tức mở mắt ra khóc, nhưng Vu Cửu đã chạy mất như bôi dầu dưới bàn chân, để lại mỗi Kỳ Tử Đồng không thể ngờ nổi mà ôm em bé khóc đến xé ruột xé gan này.
Kỳ Tử Đồng cùng Kỳ Dụ Văn đều có một loại chán ghét với con nít, "thân thiết cách thế hệ" (hiện tượng người già thông thường hết sức gần gũi với con/cháu nhỏ) hoàn toàn không tồn tại ở nơi bà ấy. Bà ấy chỉ có thể vừa ghét bỏ vừa dỗ Kỳ Tuân một cách vô hồn.
Vu Cửu vứt con gái lại, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng rồi, đi một mạch đến văn phòng của Kỳ Dụ Văn. Khi người ta còn chưa phản ứng lại kịp thì đã vọt đi tới bên người cô ấy, ấn đôi tay lên tay vịn của ghế dựa đang ngồi, xoay ghế dựa hết 90 độ.
"Đi ăn cơm!"
Tay Kỳ Dụ Văn bám vào trên mu bàn tay Vu Cửu giữ vững thăng bằng, hồn vừa mới yên xuống được thì lại bị Vu Cửu kéo dậy rồi: "Ăn cơm ăn cơm."
Kỳ Dụ Văn cười bất đắc dĩ, vừa đi theo cô vừa nói: "Cô là dân tị nạn sao?"
"Đúng vậy, tôi là dân tị nạn."
Khi hai người tìm được một nhà hàng thì phát hiện hai người quen ở tiệm trà sữa đối diện một cách bất ngờ lạ kỳ.
Là Kỳ Dụ Tinh và Lăng Thập.
Một năm qua, Lăng Thập cao lên được không ít, đứng ở bên cạnh Kỳ Dụ Tinh đã không còn thấp bé như vậy, làn da trắng nõn được tôn lên trong chiếc áo polo sọc xanh lam và trắng. Ngoại hình sau khi trưởng thành nẩy nở hơi giống bố Lăng hồi trẻ, thanh tú lịch sự lại ôn hòa tao nhã.
Vu Cửu hơi véo tay Kỳ Dụ Văn: "Tiểu Thập càng ngày càng xinh đẹp rồi."
"Ừ."
Hai người bên kia sau khi mua trà sữa xong xuôi, Kỳ Dụ Tinh lại đã dắt lấy tay Lăng Thập, hành động này khiến Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn thấy đều sửng sốt.
"Vãi đạn? Dụ Tinh đây là muốn ủi cải trắng của tôi à!"
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, chẳng lẽ hai chị em cô ấy đều phải bại dưới tay hai chị em họ Vu này ư?
"Lăng Thập mấy tuổi rồi?"
"16, ôi chao, yêu sớm là đây à."
Vu Cửu lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ Dụ Tinh này không tệ, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy."
Kỳ Dụ Văn đã cười: "Đi thôi, ăn cơm, không phải dân tị nạn sao?"
"Đi thôi đi thôi."
Vu Cửu rời đi trong lưu luyến, búp cải trắng tươi ngon nhà mình bị đào đi rành rành, còn không thể cướp về lại, chỉ có thể trơ mắt, dáng vẻ tiếc nuối nhìn theo.
Sau bữa ăn, Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn trở lại văn phòng. Kỳ Dụ Văn làm việc, Vu Cửu cầm di động chọn mua đồ lót khêu gợi.
Có điều, Kỳ Dụ Văn là kích cỡ nào?
Vu Cửu giương mắt thoáng nhìn lướt qua Kỳ Dụ Văn một cái. Hơn nửa người đều bị cái bàn che khuất, nhìn không thấy, có điều trong đó từng thấy, cũng sờ qua th.ân thể tr.ần trụi của cô ấy......
Mua đại khái một cái đi, nếu bị nhỏ thì mình mặc, không sao hết cũng không bài xích. Bị lớn thì tặng cái cô Qua Kim Vũ bi.ến thái kia, cũng coi như là "có qua có lại mới toại lòng nhau" rồi vậy.
Sau khi mua xong, Vu Cửu thoáng ngáp một cái rồi liền đi phòng nghỉ ngủ rồi.
Sáu giờ tối, Kỳ Tử Đồng phải ở lại công ty tăng ca, thời gian nguyên ngày hôm nay đều bị chậm trễ với Kỳ Tuân rồi. Thấy được Vu Cửu chuẩn bị về nhà, bèn mau mau bảo thư ký đi nhét Kỳ Tuân về cho Vu Cửu.
Kỳ Dụ Văn thế mới biết hôm nay Vu Cửu ra ngoài lại mang theo Kỳ Tuân tới đây, cô ấy có hơi không vui vẻ, không hy vọng Vu Cửu cưng chiều con quá mức: "Không phải đã nói đừng quan tâm nó sao? Cô cứ luôn chiều theo như vậy, nó sẽ càng ngày càng dính cô."
1
"Đây là lần cuối cùng rồi, ngày mai tôi đã phải về trường đi học, dẫu gì thì tôi không thể nào mang theo bé đến trường đấy thôi!"
Lòng Kỳ Dụ Văn có bất mãn, nhưng vẫn chẳng tiếp tục nói gì nữa, lựa chọn miễn cưỡng tin tưởng Vu Cửu một lần.
Kỳ Tuân khóc sắp hết một ngày vừa vào đến trong lòng Vu Cửu, thì đã mệt đến mức ngủ mất rồi.
Vu Cửu sờ sờ cái cổ của bé với vẻ đau lòng: "Bé dính người ưa khóc thế này, sớm muộn gì bị mẹ con vứt đi mất."
Về đến nhà, Vu Cửu đặt bé lên giường, cái miệng nhỏ vừa mếu một cái, lại muốn ấm ức đến khóc rồi. Vu Cửu thoáng chậc một tiếng: "Một ngày cuối cùng, ngày mai ta liền mặc kệ đấy."
Khi Vu Cửu ôm theo Kỳ Tuân lên bàn ăn cơm, mặt Kỳ Dụ Văn đen hết quá nửa, suýt nữa thì Vu Cửu chui vô trong cái bàn.
Cơm nước xong, Kỳ Dụ Văn đã đi tắm rửa một cách bực dọc, khi tìm đồ ngủ ở gian để quần áo, cô ấy đã phát hiện cái hộp đồ chơi người lớn kia.
Mặt cô ấy nhanh chóng đỏ tóe tràn lan, đứng dậy đá cái hộp một cái rồi liền cầm theo quần áo chạy mất.
Mà lúc ăn cơm, Vu Cửu bị dọa toát mồ hôi khắp người, bèn nhanh chóng ôm Kỳ Tuân đi tắm rửa, hơn nữa tranh thủ ra tới trước khi Kỳ Dụ Văn tắm xong.
Chờ khi Kỳ Dụ Văn tắm rửa xong ra ngoài thì Vu Cửu đã dỗ em bé lắm chuyện kia ngủ rồi, lúc này đang nằm nghiêng ở trên giường xem TV.
Nhiệt độ trong nhà là được cố định, Vu Cửu vẫn có hơi nóng, đồ ngủ thì mặc vặn vẹo méo mó, eo để lộ ra hết nửa khúc, eo thon mông gọn lộ rõ không còn chút gì.
Kỳ Dụ Văn hơi liế.m môi dưới, cúi đầu xuống đi qua đến nằm bên hông Vu Cửu, khều lấy một lọn tóc, đang thưởng thức.
Vu Cửu ôm lấy Kỳ Dụ Văn, nửa người đè lên người cô ấy: "Hôm nay tôi mua được thứ tốt."
Kỳ Dụ Văn giương mắt, phản ứng đầu tiên chính là cái hộp đồ trong gian để quần áo kia, đôi má cô ấy ửng đỏ: "Sau đó đâu?"
"Đến lúc đó cho cô xem thử nha."
Kỳ Dụ Văn im lặng không đáp, một tay dò vào trong quần áo Vu Cửu, một tay câu lấy cổ Vu Cửu, tỉ mỉ hôn vai và cổ cô, rồi lại hỏi một câu: "Rồi sau nữa?"
Vu Cửu nhướng mày lên: "Không có sau nữa, tôi muốn xem thử, chắc chắn là rất xinh đẹp."
Kỳ Dụ Văn nhìn chằm chằm cô hết chốc lát: "Xinh đẹp?"
Vu Cửu gật đầu, nói lặp lại: "Xinh đẹp, gợi cảm."
Chuyện 18+ lóe qua trong đầu Kỳ Dụ Văn, mặt càng lúc càng đỏ, lập tức ôm lấy Vu Cửu, vùi đầu lên vai cô, môi cọ xát từng chút từng chút, từ bả vai đến lỗ tai.
Vu Cửu bị Kỳ Dụ Văn khơi gợi đến ướt át đỏ rực mắt rồi. Lúc sắp tiến vào chủ đề chính, thì thoáng cái cô búng người lên: "Cô đợi đã, tôi đi lấy món đồ một chút."
Quần áo Kỳ Dụ Văn không ngay ngắn, thở hổn hển không đồng đều, cảm xúc hồi hộp đạt tới đỉnh điểm.
Chỉ chốc lát sau, Vu Cửu cầm theo đồ đã trở lại. Kỳ Dụ Văn mãi nhìn đắm đuối, sau đó cô ấy nhìn thấy cái mà Vu Cửu cầm lại là một bao ngón tay. Cô ngồi ở chỗ đó tự nói lẩm bẩm: "Không biết cảm giác khi xài tới cái này là thế nào......"
Ngọn lửa trong lòng Kỳ Dụ Văn nháy mắt bị dập tắt, tiếp đó Vu Cửu quay đầu qua nói: "Đợi lát nữa nói cho tôi biết cảm giác. Nếu như không tệ thì lần sau lại dùng."
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu, đá qua đến một phát: "Không được phép dùng!"
Suýt nữa thì Vu Cửu bị đá thành nội thương, bao ngón tay vừa mới xé mở kia cũng bay ra ngoài mất tiêu.
Kỳ Dụ Văn thoáng duỗi tay tắt đèn, xoay tới cạnh người Vu Cửu, đè cô ở trên giường.
"Cô không muốn cảm nhận tôi ở khoảng cách gần sao?"
Vu Cửu cảm thấy, Kỳ Dụ Văn cần mặc đồ lót khêu gợi gì chi đây chứ? Chủ động lên thì cô ấy chính là câu lấy tim người ta nhất.