Xuyên Về 1983

Chương 20: Chương 20




Một cái ghế hình người như vậy ai chịu nổi, vầy không phải là chịu hình sao?
Thư Nhiên rất nhanh không an tĩnh được, chỉ nghe Từ Thận hít sâu nhắc nhở: "Vợ, em đừng nhúc nhích.

"Cọ vào bảo bối của hắn.
Thư Nhiên xấu hổ đỏ mặt, "Ngồi như vậy anh không đau sao? Để em đi xuống nhé?"
"Không đau." Từ Thận quấn lấy không cho đi, cười nói, "Ngồi không hỏng, em đừng nhúc nhích là được."
Vẫn còn dẻo mồm.
"..." Thư Nhiên bèn thành thật đợi không dám động.
Từ Thận cởi trần, lẳng lặng ôm Thư Nhiên, cởi quần áo ra mới biết dáng người mình vạm vỡ đến cỡ nào, cánh tay to gấp đôi Thư Nhiên, mặc quần áo vào không nhìn rõ.
Ban đêm chỉ lo dây dưa, Thư Nhiên chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua cơ bắp rắn chắc của Từ Thận, hôm nay là ban ngày nên nhìn, cậu có loại xúc động muốn lên tay cảm thụ cơ bắp mênh mông kia.
Xung động là ma quỷ, hôm nay thực sự sờ vào thì thực sự không thể sống yên ổn.
Cũng may Từ Thận tựa hồ không có ý nghĩ kia, chỉ là ngẫu nhiên hôn lên hai má mềm mại trắng trẻo cùa cậu, chờ cả hai mát mẻ mới cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi.
Không làm gì là tốt nhất, Thư Nhiên còn tưởng rằng Từ Thận muốn làm gì đó.
Mông an toàn lại có tâm tư nhàn rỗi, hắn cứng rồi không khó chịu à?
Nếu Từ Thận cũng không lên tiếng, mình quản việc của người khác làm gì, Thư Nhiên vội vàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cái thứ kia dựng thẳng, Từ Thận cũng không coi trọng, chỉ ôm dáng người gầy gò của vợ ngủ.
Hai người như đã quy ước, hiện tại Từ Thận cách một ngày mới yêu cầu làm chuyện kia, bình thường Thư Nhiên chịu sờ soạng hoặc hôn hắn cũng coi như thêm ngọt ngào.
Sáng sớm Trương Vân Sinh đạp xe đón Chu Huệ đi, hai người ra đường mua đồ cưới, thuận tiện đến ký túc xá đơn vị của Trương Vân Sinh một chuyến.
Nhà ở của người độc thân rất đơn sơ, diện tích hai phòng ngủ một phòng khách cũng không lớn, nhưng Chu Huệ lại rất hào hứng, người trong thôn rất hâm mộ loại phòng đơn vị này, nhà bọn họ vẫn ở tầng ba, tầm nhìn tốt, ánh sáng tốt.
Nghe nói Trương Vân Sinh dẫn vợ trở về, hàng xóm láng giềng đều góp vui đến thăm Chu Huệ, người độc thân có điều kiện tốt hơn Trương Vân Sinh thật không rõ, bọn họ rốt cuộc thua ở đâu.
Tại sao Chu Huệ lại hết lần này tới lần khác không thích bọn họ chứ.
Trương Vân Sinh cũng rất khó hiểu, xem xong nhà của đơn vị bèn dẫn Chu Huệ đến căng tin ăn cơm trưa, nhân tiện hỏi vợ, sao lại để ý mình?
"Chỉ là bản thân em thích thôi, cảm thấy hai chúng ta nên là một đôi." Chu Huệ sao có thể nói thật, ban đầu là bởi vì điều kiện của người khác quá tốt, chỉ có Trương Vân Sinh còn miễn cưỡng đủ, về sau chắc chắn sẽ không phải vì điều đó nữa, Chu Huệ thật sự cảm thấy Trương Vân Sinh là người tốt, mình vừa thấy anh là thẹn thùng.
Đàn ông thật dễ dỗ dành, trong lòng Trương Vân Sinh hạnh phục trào dâng, "Vợ, anh cũng thích em.


Chu Huệ ngượng ngùng cúi đầu, gắp thức ăn cho anh: "Em không ở nhà, cũng không biết bọn Định tử có ăn cơm chưa?"
Chu Huệ không ở nhà, buổi sáng mì Từ Thận nấu, loại đồ ăn này giới hạn trên dưới không chênh lệch bao nhiêu, dù sao Thư Nhiên cũng ăn no rồi.
Còn buổi trưa thì sao?
Thư Nhiên phát động trước, "Anh Thận, em không biết nấu cơm."
"Cũng không cho em làm." Từ Thận liếc cậu một cái, "Buổi trưa lên nhà Trần Khải ăn.

"Thuận tiện dẫn Thư Nhiên đi thăm nhà.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Từ Thận, Thư Nhiên mặc quần áo và giày mới mua vào, đeo đồng hồ, thu dọn đơn giản như vậy rồi đứng thẳng người ở đó, hình ảnh cả người khác hẳn.
Quả nhiên là người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, nhưng Thư Nhiên đẹp không phải hoàn toàn là do mặc quần áo đẹp, mặc kệ quần áo có tốt đến đâu, quan trọng nhất vẫn là khí chất.

Từ Thận ở bên cạnh nhìn Thư Nhiên sửa sang lại ống tay áo, vẻ mặt cứng đờ vài giây, thẳng đến khi Thư Nhiên nghiêng mặt hỏi hắn: "Làm sao vậy, chỗ nào không ổn à?"
Từ Thận cười nhạt, "Không có.

"Không có chỗ nào không ổn, chỉ là quá đẹp, Từ Thận nhìn không chớp mắt, cảm thấy người đứng trước mắt mình giống như ngôi sao đi ra từ TV, đâu còn như lần đầu mặc đồ tử tế thì giấu diếm khiếp sợ.
Đó là vì Thư Nhiên chưa bao giờ mặc quần áo đẹp hay đeo đồng hồ, mọi người đều nói bụng có thi thư khí tự hoa( Nếu muốn có một vẻ ngoài thoát tục, thì trước hết cần phải có một nội tâm phi phàm), vật xa xỉ tốt nhất không phải là châu báu vàng bạc, là học thức và tư tưởng.
Chỉ cần bản thân mình không bị mấy thứ này hạn chế, không cảm thấy hoàng kim châu báu cao hơn chính mình, vậy sẽ không bị đè đầu.
Từ Thận bắt đầu có chút hối hận, lẽ ra không nên khuyến khích Thư Nhiên thay quần áo đến nhà Trần Khải ăn chực, vợ đẹp như vậy, nên giấu ở trong phòng ngủ chỉ mình mình có mới được.
Nhưng thử nghĩ mà xem, người đàn ông nào cũng nghĩ thế này về vợ mình, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Bản chất của con người là suy nghĩ, làm ra chính là biến thái.
"Buổi trưa nắng gắt, mang theo mũ rơm đi." Từ Thận lấy ra hai cái mũ rơm mới, mỗi người đội một cái, đi xe đạp qua.
Thư Nhiên nghiêng người ngồi ở phía sau, ôm eo Từ Thận.
Đầy đường phố là xe đạp tự do qua lại, nhiều người đi bộ, hoặc xách đồ trong tay hoặc mang theo gánh nặng, tất cả mọi người đang bận rộn với cuộc sống riêng của họ.
"Anh Thận, mình đi thăm nhà không mang theo gì à?".

Thư Nhiên cảm thấy có chút bất lịch sự.
"Không cần, khách sáo với hai đứa nó làm gì." Từ Thận có sức mạnh, dáng người rắn chắc cường tráng, chở Thư Nhiên rất thoải mái, chỉ chốc lát đã đi tới con đường Trần Gia.
Trần gia trước đó cũng là gia đình giàu có, tuy nói mấy năm nay gia đạo sa sút, nhưng lạc đà gầy gò vẫn lớn hơn ngựa, nhà tổ của gia tộc là một sân cũ có ba gian, cửa vào rất hoành tráng.
Từ Thận chỉ vào cửa, "Trước kia nơi này có đôi sư tử đá, bị hủy rồi, đồ cổ trong nhà, đồ cổ gì đó cũng không còn.


"Thật đáng tiếc." Thư Nhiên tự mình cảm nhận được điểm này, cảm giác chân thật nhất chính là đáng tiếc, bằng không lưu lại thì sẽ có rất nhiều thứ đáng giá.
Từ Thận cười nói, " Đúng là đáng tiếc, nhưng cha Trần Khải thông minh, chôn ở dưới đất không ít vàng, cũng coi như qua được."
Thư Nhiên đổ mồ hôi, chuyện này có thể nói với mình sao?
Nhưng tính ra bây giờ là năm 1983, sáu năm đã trôi qua kể từ phong trào vĩ đại đó.
"Đi." Từ Thận trực tiếp dừng xe đạp ở cửa, dẫn Thư Nhiên đi vào.
"Đặt ở cửa không sao chứ" Xe đạp chính là tài sản quan trọng hiện tại, Thư Nhiên có chút lo lắng.
"Không sao." Từ Thận chọc ghẹo cậu, "Đặt ở cửa nhà khác sẽ có chuyện, đặt ở cửa Trần gia thì không sao đâu.”
Thư Nhiên nghe hiểu ám chỉ trong đó, cũng biết chi tiết về Trần gia.
Từ Thận thấy biểu tình của cậu khác thường, trách mình nhiều miệng, sao lại lôi chuyện này ra làm gì?
"Vợ"
"Ừm." Thư Nhiên sờ sờ mặt, suy nghĩ: "Thái độ trước đây của em đối với anh Khải rất không tốt, anh ấy có ghét em không?"
Từ Thận phụt xì một tiếng, lắc đầu, "Sẽ không, em lo lắng cái gì cũng không cần lo lắng cái này, thanh danh của anh còn kém hơn Trần Khải, em yên tâm đi."
Thư Nhiên không có khái niệm, bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe: "Nói như thế nào"
Từ Thận dừng lại một chút, xác định Thư Nhiên cảm thấy hứng thú chứ không phải sợ hãi, mới nói: "Anh và Trần Khải không đánh nhau không quen biết, anh đánh phục nó trước, sau đó nó gọi anh trai đến, lúc ấy mấy chục người nhìn, người không chết xem như kỳ tích.



"A!" Trần Khải nghênh ngang đi tới, mắng: "Chuyên môn đến nhà em khoe khoang, Từ Thận anh có bệnh à?"
Từ Thận cười nhạo "Chữ nào là khoe khoang" đều là thật.
Thư Nhiên cười rộ lên, ngày xưa cảm thấy những người này rất đáng sợ, động một cái là đánh đánh giết giết, trước mắt thấy bọn họ cãi nhau lại cảm thấy thú vị.
Cậu cũng chêm vào một câu," Anh Khải, thì ra anh bị anh Thận đánh gục, đánh như thế nào?"
Trần Khải cay nghiệt nói: "Đừng có mà nghe thằng đàn ông của em nói nhảm, đấy chỉ một điểm nhỏ thôi.

Đánh nhau ai mà dám liều cả mạng? Cũng không phải là ngu ngốc.

"
Trần Sâm lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng Trần Khải, giơ tay lên tát một cái: "Mày nói cái gì vậy? Chuyện nhỏ? Anh mày lúc trước là vì mày xuất ra toàn bộ sức lực đấy thằng ranh con."
Vậy là Trần Khải đang nói nhảm.
Trần Khải gãi gãi đầu, "Không phải, anh..."
Khoác loác bị lật xe, Trần Khải đành phải thừa nhận, lúc trước mình giao thủ với Từ Thận cũng là xuất ra toàn bộ thực lực, bị đánh cho choáng váng, không phục mới về nhà tìm Trần Sâm ra tay.
Trần Sâm nhìn Thư Nhiên, cười nói, "Kỳ thật chuyện này là như vậy.


Lúc ấy Trần Khải bị đánh, Trần Sâm mang theo mấy chục huynh đệ đi chặn Từ Thận, quyết tâm ép Từ Thận.
Kết quả gặp mặt, Từ Thận dùng lời lẽ khích bác Trần Sâm, nói hai anh em bọn họ đều là trứng mềm, muốn solo với Trần Sâm, hỏi Trần Sâm có dám hay không?
Từ Thận hứa hẹn, mình thua sẽ nhảy sông tự sát, chết cũng không làm bẩn tay Trần Sâm.
Trần Sâm cảm giác tiểu tử này xem thường người khác, mình như thế nào cũng là đại ca nổi danh nam thị, solo thì sao mà không dám nghênh chiến? Vì thế liền đồng ý solo.
Ngày ước chiến, trên một cây cầu của một nhà máy thủy điện, dưới chân cầu là nước sông chảy xiết, người ngã xuống chắc đã chết.

Lúc ấy mấy chục người ở hiện trường nhìn tiểu tử tên Từ Thận không tên tuổi đánh Trần Sâm hung danh không rảnh tay.
Từ Thận đánh người rất tàn nhẫn, người ở hiện trường đến nay vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Từ Thận đánh phục Trần Sâm, lại chủ động kết giao với Trần Sâm, nói mình lẻ loi một mình, không có chỗ nào để đi, hy vọng Trần Sâm có thể thu nhận hắn.
Hai người đàn ông đầy vết thương, bắt tay và hòa giải trên cây cầu, một lần trở thành giai thoại ngầm của thành phố phía nam.
Thư Nhiên nghe xong chuyện xưa, cũng cảm thấy da đầu tê dại, thì ra trên báo nói đều là sự thật, Từ Thận quả thật là một...!Đại ác nhân.
"Anh Thận." Cậu hít sâu một hơi hỏi Từ Thận một câu: "Nếu lúc đó anh thua, anh thật sự sẽ nhảy sông tự sát sao?"
Mọi người cũng nhìn Từ Thận, đúng vậy, Nếu Từ Thận thua, thật sự sẽ ngoan ngoãn đi chịu chết sao?
Từ Thận đặt cánh tay lên vai Thư Nhiên, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Anh biết bơi, cho dù nhảy xuống cũng không chết được...!Phải không?"
"Đệt! Thì ra anh có chủ ý này?"
Trần Khải chỉ vào mũi Từ Thận mắng: "Anh là kẻ lừa đảo!"
"Tao cũng đâu có thua." Từ Thận nói.


"Nhưng anh không an phận" Trần Khải không phục.

Hai người nói xong còn giỡn trong sân Trần gia.
Trần Sâm lắc đầu, chào hỏi Thư Nhiên một tiếng: "Đi, chúng ta vào uống trà."
Mẹ của Trần Sâm tên là Tiết Phượng, tính tình rất thất thường, bình thường ghét nhất hai anh em Trần Sâm dẫn người về nhà ăn cơm.
Hôm nay lại có người tới, cô đi ra muốn mắng, kết quả thấy Thư Nhiên nhã nhặn trắng trẻo, môi hồng răng trắng, dáng vẻ thư sinh, khác một trời một vực với anh em Trần Sâm.

Vì vậy không thể không biết xấu hổ mà mắng người.
"Sâm Tử, đây là?" Sinh viên đại học từ đâu đến? Trông rất đẹp trai.
Trần Sâm giới thiệu, "Thư Nhiên, đây là mẹ anh, em gọi dì Phượng là được.

"Mẹ, đây là bạn của Từ Thận, Chu Định, là người có tri thức, bọn con đều gọi tên tự của em ấy, Thư Nhiên.


"Chào dì Phượng." Thư Nhiên cười tủm tỉm chào hỏi.
"Yo, là bạn của Từ Thận à?" Tiết Phượng nở nụ cười, trong số mấy tên thanh niên bà có ấn tượng tốt nhất với Từ Thận, nếu là bạn của Từ Thận, vậy hẳn là không kém được: " Tiểu Nhiên đúng không, vào ngồi, uống trà.


"Vâng cản ơn dì Phượng"
"Còn đi học không?"
"Không ạ, tốt nghiệp rồi."
Tiết Phượng hiện đang buôn bán một ít trà, trên người có khí chất tự nhiên của bà chủ, vẻ mặt phúc hậu, mặt trứng ngỗng, lông mày lá liễu, nhìn ra được lúc còn trẻ vô cùng xinh đẹp, chẳng trách sinh hạ được hai anh em Trần gia bộ dạng cực kỳ đoan chính.
Giờ phút này Tiết Phượng thẳng lưng dẫn Thư Nhiên vào phòng trà của khách, tự mình pha trà cho Thư Nhiên uống.
"Bình thường thích uống trà không?" Tiết Phượng cười nói chuyện phiếm với Thư Nhiên.
"Cũng có." Thư Nhiên không tìm hiểu nhiều, nhưng người lớn trong nhà thích uống, nhìn lá trà trong tay Tiết Phượng, bèn nói: "Nhúm trong tay dì chắc là hầu khôi nhỉ!"
"Ai, ánh mắt con thật tinh tường." Hầu khôi này là Tiết Phượng Hoa mua với giá cao, bình thường tiếc không mang ra uống, Thư Nhiên nhận ra Hầu Khôi, chứng tỏ cũng hiểu ít nhiều về trà, cô cười nói:
"Không sai, Hầu Khôi này cho con uống là chuẩn bài rồi, bọn Khải tử chỉ biết bò nhai mẫu đơn."
(Ẩn dụ cho việc không biết trân trọng, không biết lễ nghĩa đối với những thứ đẹp đẽ.)
Thư Nhiên cũng nở nụ cười, Trần Sâm kỳ quái, sao Thư Nhiên lại hiểu cái này?
Sau đó suy nghĩ, người đọc biết tất cả mọi thứ là bình thường.
Y không biết Chu Định cũng mới chỉ học xong cấp 2, kiến thức học được ở trường thật ra rất hạn chế.
Thư Nhiên uống trà, thấy bao bì bên ngoài lá trà trên kệ phòng trà Trần gia đều rất mộc mạc đơn giản, tên của mỗi loại trà lại càng đơn giản thô bạo, trực tiếp viết tên giống là xong việc.
"Dì Phượng, dì đã bao giờ nghĩ tới viết cho mỗi loại trà một câu tuyên truyền, in trên giấy gói không!
"Câu tuyên truyền gì" Tiết Phượng hỏi.
"À." Thư Nhiên cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, nâng chén lên, "Ví dụ như chúng ta uống ngụm hầu khôi này, lời tuyên truyền trên bao bì có thể viết...!Mây hấp sương mù thấm lan hương, sáu trăm hầu khôi khách bận rộn."
Lấy cảm hứng từ quảng cáo của những người bán trà trong vòng bạn bè, nghĩ xem tại sao tất cả những người bán trà đều viết quảng cáo, bởi vì khách hàng mua trà.
Từ Thận và Trần Khải cùng nhau bước vào trong phòng thì nghe thấy Thư Nhiên đang ngâm thơ, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
"Câu tuyên truyền" Tiết Phượng thật đúng là không nghĩ tới, đầu năm nay bán đồ đều đơn giản thô bạo, bày ở đó thích mua thì mua, nào có thủ đoạn tiếp thị tuyên truyền này.
Nhưng Tiết Phượng tốt xấu gì cũng là người làm ăn, vừa nghe là cảm thấy thú vị, vội vàng nói" Rất tốt, không phải chỉ là thêm vài câu thôi sao? Dì lập tức tìm người làm.



Trần Sâm "Mẹ, mẹ biết phải viết gì không?"
Tiết Phượng nhìn Thư Nhiên, "Ở đây chẳng phải có Tiểu Nhiên rồi à? Hai câu vừa rồi là gì nhỉ, để nhớ chút đã.


"Dì định làm thật sao?" Thư Nhiên buồn cười, cậu mới nói một câu, không ngờ Tiết Phượng vội vàng như vậy, tính tình đúng là thiếu kiên nhẫn.
"Như này đi, tối nay con về viết quảng cáo từng loại trà xong đưa lại cho dì nhé."
Tiết Phượng mặt mày hớn hở, "Được, vậy dì không khách khí với con nữa."
Thư Nhiên gật đầu, nghĩ giúp thiết kế bao bì bên ngoài, thế này thì Tiết Phượng sẽ càng thích hơn.
"Được, con chỉ cần làm." Tiết Phượng rất cổ vũ, một là ấn tượng tốt với Thư Nhiên, hai là ngửi được cơ hội kinh doanh.
"Vâng." Thư Nhiên cũng vậy, bây giờ kinh doanh cá nhân chỉ mới nổi lên, cơ hội ở khắp mọi nơi, có lẽ mình có thể mở ra một con đường kinh doanh.
Cho dù chuyên về thiết kế hay đóng gói thì đó cũng là 2 vấn đề khác nhau.
Cậu biết rất nhiều thứ, và tất cả các lĩnh vực sẽ phát triển trong tương lai...!cậu đều có kiến ​​​​thức vượt trội so với những người khác, vì vậy hơi hoa mắt, chưa biết phải lựa cái nào.
Từ Thận nhìn bọn họ trao đổi, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, có chút kiêu ngạo nho nhỏ, giống như người đang chân thành nói chuyện với Tiết Phượng là hắn vậy.
"Ấy,mấy đứa ngồi đi, dì đi mua thức ăn nấu cơm! Buổi trưa ăn gà nướng!" Tiết Phượng cầm ví tiền đi ra ngoài, trong nhà có thức ăn, nhưng cô cảm thấy không đủ, muốn đi mua chút gì đó về.
Hai anh em Trần Sâm vô cùng ngạc nhiên mẹ ruột bọn họ tính tình nóng nảy, không thích bạn bè bọn họ đưa về nhà, không ngờ lại rất hợp ý với Thư Nhiên, hai người bọn họ bội phục nói: " Đúng là Thư Nhiên, người có học vấn khác một trời một vực, xuất khẩu thành thơ."
Thư Nhiên quẫn bách, "Đừng cười em."
Sống trong thời đại mà khắp đường phố toàn là quảng bá tuyên truyền thì người ta không gọi là xuất khẩu thành thơ.

Gọi là bị trà đầu độc..
"Vợ anh lợi hại." Từ Thận cầm chén sứ trắng, uống trà ở đó, mặt cười như nhặt được món hời lớn.
"Đúng vậy." Trần Khải khoa trương nói: "Em nghe Giang Phàm nói, anh trai cậu ta ấy rất phục chữ vợ anh viết.


"Cái gì" Thư Nhiên vừa nghe đã cảm thấy không đáng tin, khẳng định là đồn nhảm, chân tướng hẳn là không phải như vậy.
"Đừng ngại." Từ Thận nói, "Em rất lợi hại đó."
Cánh tay dài của hắn duỗi tới muốn ôm Thư Nhiên, dù sao nơi này không có người ngoài, đều là người quen biết.
"Anh nghiêm túc chút đi." Thư Nhiên vô tình đẩy cánh tay Từ Thận, đang ở trước mặt mọi người, coi vậy có được không chứ?
"Đúng vậy, anh có phiền không?" Trần Khải đẩy đĩa ăn vặt đến trước mặt Thư Nhiên, "Chiên, ngon lắm, ăn tí đi."
"Ai." Thư Nhiên cầm một miếng, bên trong bọc vừng trắng, ăn vào miệng giòn tan.
Trần Sâm cũng cầm một miếng ăn, chú ý tới hôm nay Thư Nhiên ăn mặc rất chỉnh tề, nở nụ cười: "Anh Thận, sao anh lại cho Thư Nhiên ăn mặc như cậu ấm chạy khắp phố thế này."
Ngụ ý, cẩn thận thư nhiên có người khác thích đó.
"Tao hối hận rồi." Từ Thận cười nói.
Thư Nhiên lười để ý tới bọn họ, trong nháy mắt đưa tay ra, đồng hồ đeo tay trên cổ tay lại bị Trần Khải nhìn thấy, lại bị trêu ghẹo: "Yo, hai người đeo đồng hồ giống hệt nhau."
Trần Sâm cũng nhìn thấy "Sao không dứt khoát mua nhẫn đôi đi."
Từ Thận nói, "Tao nói rồi, Thư Nhiên không cho mua."
Thư Nhiên lúc này mới biết được, thì ra ngày đó Từ Thận nói mua nhẫn là chỉ nhẫn cưới, mà lúc ấy cậu thật sự không hiểu.
"Vì sao không mua, nhẫn bạc cũng không đắt." Trần Sâm nói: "Hai người cả đời này đều không lấy được giấy chứng nhận kết hôn, trong lòng không khó chịu sao? Mua hai chiếc nhẫn rất tốt, không có nhẫn thì còn tính là hai vợ chồng gì.”
Từ Thận cười cười, bị Trần Sâm thuyết phục, nhưng lại sợ lại bị Thư Nhiên từ chối.
Hắn biết trong lòng Thư Nhiên thật ra rất lãnh đạm với hắn, lại kiêu ngạo, cho nên hắn thật sự không muốn nhắc tới lần thứ hai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.