Xuyên Về 1983

Chương 4: Chương 4




Thư Nhiên bị hỏi mê man, sau đó trả lời: "Vâng.”
Trên đường xóc nảy như vậy, đương nhiên cậu phải ôm eo Vương Đông, có vấn đề gì à?
Đạp xe đi ra ngoài, Từ Thận dài mặt hỏi: "Từ khi nào mà em có quan hệ tốt với Vương Đông thế? ”
Hắn biết trước giờ Vương Đông không quen biết với nhà họ Chu, sao bỗng nhiên lại thân thiết với nhau?
Thư Nhiên cảm thấy câu hỏi này của Từ Thận hơi kỳ quặc, nói: "Em và anh Đông chẳng có quan hệ gì, anh ấy nể mặt anh mới chở em đi một đoạn đường.


"Vậy à?" Từ Thận hỏi đến cùng: "Vậy hôm nay ở trong sân hai người châu đầu ghé tai thì thầm cái gì?"
Thư Nhiên thành thật: "Không có gì, anh Đông thấy em chẳng biết ai nên giải thích ngọn ngành cho em mở mang tầm mắt.


Từ Thận lại hỏi: "Đã nói cái gì rồi? ”
Thư Nhiên cực kỳ không thích giọng điệu như chất vấn phạm nhân của hắn, im lặng phản đối một lúc mới nói tiếp: " Nói vớ vẩn thôi, anh tự đi mà tưởng tượng đi.


Từ Thận cười cười, tựa hồ bị Thư Nhiên chọc cho vui vẻ, cả người rung rung, truyền qua cánh tay của Thư Nhiên.
"Chém gió anh thành cái dạng gì rồi?" Hắn còn hỏi.
Người này sao còn muốn hỏi tận gốc, Thư Nhiên ngồi ở phía sau vụng trộm trợn trắng mắt, ngoài miệng nói: "Truyền thuyết của anh, anh không biết gì à? ”
Vương Đông nói hắn tốt, người ngoài thì nói xấu.
Thỉnh thoảng còn kéo theo cha mẹ là thanh niên tri thức vứt bỏ hắn, nói cha mẹ nhân phẩm không tốt, sinh ra con cũng y chang thế.
Chỉ có Thư Nhiên biết, cha mẹ Từ Thận sau này đều là những người thành đạt, cũng muốn tìm lại Từ Thận, nhưng Từ Thận hình như không vui, tình nguyện tiếp tục lăn lộn trong xã hội, càng lăn lộn càng lớn.
Bị xem thường Từ Thận vẫn vui vẻ, mới đầu hắn còn tưởng Thư Nhiên tính nhát gan hướng nội, không ngờ còn rất có tính công kích.
"Nghe có vẻ như em có ý kiến rất lớn với truyền thuyết của anh?" Từ Thận đạp xe rất chậm, nhìn thấy hố vũng nào đều đi vòng qua.
"Không có." Thư Nhiên mím môi, giọng điệu có chút hung hăng: "Em nào có tư cách bình luận gì về anh, vô nghĩa, cuộc sống là của anh, không phải của em.



"Người có văn hoá." Từ Thận cười: "Nhưng em nói cũng không đúng nha, bất kể là chị em gả cho anh, hay là em gả cho anh, cuộc sống của em và cuộc sống của anh chẳng phải vẫn có liên quan chặt chẽ với nhau đấy à?"
Là như thế, nhưng Thư Nhiên không muốn như vậy, cho nên cậu lựa chọn trả lại tiền cho xong việc, nhiều nhất là mình bù đắp cho Từ Thận một năm.
"Sao lại không nói gì?" Từ Thận nhìn thoáng qua phía sau, lo mình chọc giận em vợ.
Thư Nhiên buồn bực: "Không biết nói gì.


Từ Thận nói trúng tim đen: " Anh thấy là em không muốn nói chuyện với anh thì có."
Thư Nhiên nghẹn họng, sau đó cúi đầu làm vỏ sò.

không phải là không muốn nói chuyện với Từ Thận, chỉ là không muốn bị chất vấn, mấy vấn đề này có gì hay ho đâu mà cần phải biết?
Nhàm chán chả có gì vui.
Nói nhiều quá cậu sẽ mất kiên nhẫn.
Từ Thận không ép buộc cậu nữa, chuyện này rất bình thường, hai người ở hai thế giới khác nhau có thể cùng nhau tán gẫu mới là lạ.
Trong đầu thiếu niên ở ghế sau xe đang suy nghĩ cái gì, Từ Thận không thể rõ ràng hơn.

Mỗi người đều có sự kiên trì riêng của bản thân, Từ Thận cũng chưa chắc đã để mắt tới Thư Nhiên, người nghèo còn muốn người khác làm người tốt, dựa vào cái gì?
Thư Nhiên đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đến khi định thần lại, mới cảm thán một câu: "Kỹ năng lái xe của anh còn tốt hơn anh Đông."
Ngồi trên xe của Vương Đông đầu óc bay điên đảo, căn bản không rảnh suy nghĩ.
"Xì" Từ Thận cao lãnh trả lời, tạm thời cũng không có dục vọng muốn nói chuyện với Thư Nhiên.
Cứ như vậy, Thư Nhiên cũng im lặng, bầu không khí quỷ dị kéo dài đến tận cửa nhà.
“Anh Thận.” Thư Nhiên trong lòng khó chịu, cảm thấy mình chả là cái thá gì mà dám coi thường Từ Thận: “Anh ở lại ăn cơm.”
"Không được, không có thời gian." Từ Thận lập tức từ chối.
Ai mà không có lòng tự trọng, sau khi biết thái độ của Chu Huệ, hắn còn ở lại nhà họ Chu ăn cơm làm gì, không chỉ có Chu Huệ không hoan nghênh, chị em Chu gia đều giống nhau, vừa sợ hắn vừa chướng mắt hắn, mấu chốt là tiền cũng không quay lại, thật sự đau trứng quá đi mà.
"Xin lỗi anh Thận." Thư Nhiên xin lỗi vì sự khó ở và mất kiên nhẫn của mình lúc nãy.
Từ Thận mặt không biểu cảm, nhét một túi bánh bích quy hoa quả vào trong tay Thư Nhiên: “Nói nữa cũng vô ích, mấy ngày nữa anh đến đón em.”
Hắn đạp xe đi, Thư Nhiên đuổi theo vài bước: "Được, em sẽ nói rõ ràng với chị em."

Ý này hẳn là 8 phần em trai sẽ gả tới đây.
Từ Thận không kìm được quay đầu lại, thằng nhóc quật cường lại kỳ quặc kia đang nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, như là biết biết gả tới đây xong sẽ xảy ra chuyện gì.
Biết thì tốt, Từ Thận nghĩ thầm.
Từ Thận đã sớm biết, suy nghĩ của mình đối với con gái chỉ là ý nghĩ thông thường thôi, đây mới là nguyên nhân nhiều năm như vậy hắn chưa từng chạm vào phụ nữ, bằng không nếu thường dạo chơi bên ngoài, đã sớm không phải là chim non rồi.
Vương Đông nói đúng, hắn ăn cơm trăm nhà lớn lên, muốn có một gia đình, đây mới là lý do hắn bỏ ra nhiều tiền cầu hôn Chu Huệ.
Đáng tiếc lại xuất hiện cậu em vợ liều lĩnh, vừa lúc đụng vào bí mật không dễ nói ra ngoài của Từ Thận, vì thế thuận nước đẩy thuyền, thành toàn dục vọng chân chính của mình.
Tuy rằng thái độ Thư Nhiên không tốt lắm, nhưng thật ra Từ Thận cũng không để ở trong lòng.

Hiện tại tìm được một người đàn ông nguyện ý đi theo mình, còn phải lọt vào mắt xanh của mình, lúc trước hắn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Thư Nhiên xách đồ vào sân, vừa đi vừa nghĩ, lần nào Từ Thận cũng không vào, phỏng chừng không có thời gian là giả, không muốn giả mù sa mưa với Chu gia mới là thật.
Dù sao hắn cũng biết, người ta nể hắn vì tiền, còn lại căn bản chả ưa hắn là bao.
Em trai em gái lập tức vây quanh, muốn ăn bánh quy hoa quả trong tay Thư Nhiên, Thư Nhiên không dám cho đám nhóc ăn, trước tiên khóa trong tủ thức ăn để cho người lớn về tự chia.
"Em tư, chị đâu?"
Em tư Chu Lan 14 tuổi, tuổi còn nhỏ đã bỏ học, toàn thời gian ở nhà chăm sóc ba đứa nhỏ, Thư Nhiên nhìn không vừa mắt, giúp cõng đứa nhỏ trên lưng em qua lưng mình.
"Chắc chị đang đi gánh phân tưới vườn rau." Chu Lan cầm một gói bánh quy, hết sức quý trọng ăn, đồng thời còn có chút sợ hãi bị cha mẹ nhìn thấy.
Thư Nhiên đi tìm Chu Huệ, hai chị em gặp nhau trên đường, Chu Huệ muốn nhanh chóng biết kết quả, nhưng gánh trên vai rất nặng, chân vẫn không ngừng đi vào trong vườn.
Đến nơi buông gánh xuống mới hỏi Thư Nhiên: "Thế nào? ”
"Anh ấy đồng ý." Thư Nhiên chỉ báo tin tức tốt, giấu diếm một số chuyện: "Nhưng chuyện này không thể nói cho ba mẹ biết, chúng ta chém trước tâu sau.


Chu Huệ kinh hỉ: "Chém trước tâu sau kiểu gì? ”
Thư Nhiên nói với Chu Huệ kế hoạch của mình, ngày xuất giá Chu Huệ còn phải giả bộ, mà Thư Nhiên sẽ phụ trách tiễn người thân, sau đó đi theo anh rể làm việc.
"Đến huyện thành, chị hãy đi tìm bà mối, xem có thể giúp chị tìm một quân nhân chị thích hay không." Thư Nhiên nói nhẹ nhàng.
Chu Huệ cười khổ: "Chỉ sợ quân nhân khinh thường con gái nông thôn.



Điều kiện trong nhà em trai không phải không rõ.
Thư Nhiên: "Chị ơi, đừng tự coi thường bản thân, dáng người của chị cao cũng đẹp, còn đọc sách, cẩn thận tìm kiếm vẫn có thể, so với kết đôi tùy tiện ở trong thôn tốt hơn nhiều."
Con gái tốt không tìm được nhà chồng tốt, bình thường nếu không có con đường giới thiệu, cha mẹ trong nhà cũng không quan tâm thì cứ thế hồ đồ mà gả cho người ta.
Chu Huệ miễn cưỡng có chút tự tin, gật đầu: "Vậy còn em thì sao? Em thật sự đi theo Từ Thận làm… anh ấy..."
Thư Nhiên: "Chị yên tâm đi, em không làm việc gì trái pháp luật.

Em trai chị thông minh, trong vòng một năm sẽ trả lại tiền cho anh ấy.


Chu Huệ nghĩ tới gì đó, lại lo lắng: "Vậy sau này ba mẹ biết, sẽ đánh em đó..."
Thư Nhiên bĩu môi, lấy một gói bánh quy từ trong túi ra nhét cho Chu Huệ: "Chúng ta cũng không ở trước mặt bọn họ nữa, đánh thế nào được?" Hơn nữa, lực uy hiếp của Từ Thận bày ra ở đó, động vào cậu còn phải hỏi qua Từ Thận.
"Em lại lấy đồ của Từ Thận à?" Chu Huệ không muốn.
"Sau này em sẽ trả lại cho anh ấy gấp bội, chị đừng thành kiến vậy, đây là đồ ngọt, chị mau ăn đi" Thư Nhiên khuyên nhủ.
Con gái đổ mồ hôi nhiều rất dễ bị hạ đường huyết.
Chu Huệ gầy gò, bình thường có đồ ăn ngon đều nhường cho em trai em gái.
Cuộc sống trong nhà quá khổ sở, đây cũng là lý do Thư Nhiên nguyện ý trả giá cũng muốn ra ngoài, cậu không muốn giống như những người đàn ông nông thôn khác, canh giữ đất đai sống qua ngày.
Đi ra ngoài sẽ có cơ hội.
Hôn sự của Chu Huệ cũng vậy, nhảy ra khỏi vòng tròn bế tắc này mới có thể tìm được cuộc sốt tốt hơn.
Nếu Thư Nhiên ích kỷ một chút thì một người như cậu vẫn có thể sống rất tốt trong xã hội này, nhưng cậu không muốn ích kỷ như vậy, cậu muốn nhanh chóng trưởng thành, trở thành người mà chị gái em gái trong nhà có thể dựa vào.
Lên kế hoạch cho chị gái kết hôn với người khác chính là chuyện đầu tiên Thư Nhiên làm vì chị mình.
Hai vợ chồng Chu gia rất ủng hộ việc Thư Nhiên tới huyện thành cùng với Từ Thận, sau này đều là người một nhà cả, tuy nói thanh danh của Từ Thận không tốt lắm, nhưng có ích là được rồi.
"Ba, chờ sau khi chị kết hôn, con cũng tới huyện thành." Thư Nhiên nói: "Anh Thận giới thiệu công việc cho con ở huyện, sau này có thể nhận lương, tốt hơn so với trồng trọt ở nhà nhiều.


"Thật sao?" Chu Quốc Đống mừng rỡ quá đỗi: "Anh rể mày thật sự giới thiệu cho mày công việc của huyện thành à?”
Thư Nhiên: "Vâng.



Chu Cường lau miệng, vội vàng hỏi: " Việc gì? Lương cao không? ”
Đầu năm nay có thể lên huyện thành làm việc là chuyện tốt, cơ hội hiếm có, không ai giới thiệu căn bản không có khả năng, Từ Thận còn có con đường này ư? Hắn không phải xã hội đen hả?
Thư Nhiên: "Vậy phải đi mới biết, dù sao sẽ không tồi.


"Đúng, Định tử có thể tới huyện thành làm việc là tốt rồi." Hồ Kim Hoa không có học vấn gì, chỉ biết trong thôn có rất ít người làm việc trong huyện, nom ai cũng oai lắm, nếu Định tử nhà bọn họ cũng đi huyện thành làm việc, vậy thì vô cùng khủng khiếp.
"Vậy có thể giới thiệu cho anh một việc không?" Chu Cường cũng thèm thuồng.
Thư Nhiên: "Công việc cũng nhiều, đây là anh Thận tìm quan hệ, vất vả lắm mới đàm phán được, đến lúc đó thử trước rồi nói sau.


Chu Quốc Đống liên tục gật đầu: "Không vội không vội, chờ Định tử dàn xếp lại rồi nói sau.


Yêu cầu giới thiệu công việc cho hai người cùng lúc, cho dù là Chu Quốc Đống cũng cảm thấy tướng ăn quá khó coi.
Chu Cường lại bắt đầu nói chuyện không giữ cửa: " Hắn nhất định sẽ đồng ý, em gái tốt của anh gả cho hắn, coi như phần mộ tổ tiên của tiểu tử hắn bốc khói xanh, nếu như hắn dám từ chối…"
"Anh, anh đang nói cái gì vậy?" Thư Nhiên ngắt lời: "Người thân sao lại nói chuyện này? Kết hôn không phải giao dịch."
Mặc dù họ giống nhau, nhưng cậu quyết không ủng hộ quan niệm ăn bánh bao máu của chị gái như Chu Cường được tiếp tục củng cố.
"Hiện tại Từ Thận làm cái gì mà chẳng được, anh không thể làm cho người ta lạnh lòng, đến lúc đó phá hỏng quan hệ anh có chịu trách nhiệm được không? ”
Chu Cường lắp bắp: "Anh..."
Chu Quốc Đống gõ tẩu thuốc vào tay con trai cả: "Mõm chó không mọc được ngà voi! nếu không phải Định tử biết ăn nói thì lấy đâu ra công việc ở huyện thành? Mày chỉ giỏi nói bậy, ai giới thiệu cho mày việc ở huyện thành? ”
Nghe cha giáo huấn anh cả, Chu Huệ âm thầm sảng khoái.
Sáng nay cô tới bờ sông giặt quần áo, gặp được người yêu của anh cả Lâm Tuyết Hoa, đối phương ngoài sáng trong tối xem thường việc cô đính hôn với Từ Thận, còn lấy chuyện này ra trêu chọc cô.
Thật sự là rất thú vị, chẳng lẽ Lâm Tuyết Hoa không biết, tiền lễ vật của mình vẫn là lấy từ chỗ Từ Thận sao, có bản lĩnh đừng đòi.
Vài ngày trước đám cưới, Chu Huệ không ra ngoài làm việc nữa, ban ngày ở nhà làm quần áo mới.

Dùng vải Từ Thận gửi tới làm hai bộ trang phục mùa hè.
Chu Huệ cân nhắc cũng làm cho Thư Nhiên một bộ, quần áo mua trước kia đều ngắn cả rồi, ăn mặc phải cẩn thận.
Lúc đo kích thước cho Thư Nhiên Chu Huệ mới phát hiện, em trai cao còn có nước da trắng, bộ dạng đẹp không hề tầm thường, mấy thằng nhóc mười dặm tám thôn đều kém em trai của cô.
Sau này phải cưới một cô gái như thế nào đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.