Trời lúc này đã về chiều, trước đó Merity đã hạ lệnh cho quân lính Ai Cập tạm ở lại đảo Síp mà nghỉ ngơi một đêm để chỉnh lại quân số, lấy lại tinh thần và sức khỏe, sáng sớm hôm sau lên thuyền trở lại chỗ cũ hợp quân với những binh sĩ đang trông coi tù binh ở bờ bên kia.
Từ khi trận chiến kết thúc tới giờ cũng đã được hơn 5 canh giờ trôi qua, tại bãi biển phía nam của đảo Síp, đoàn quân Ai Cập đang cấm trại dựng lều tại đây để nghỉ ngơi qua đêm, một số binh sĩ thì lo dựng lều trại chuẩn bị các thứ, số còn lại thì đang hốt lại phần tro cốt của những binh sĩ đã ra đi, Merity cùng với đại tướng quân Guardian đang kiểm tra quân số binh sĩ Ai Cập và các tù binh đã bắt được.
Nếu tính cả trận ở biên giới, quân Ai Cập bắt được hơn 5 vạn binh sĩ, trong đó có hơn 700 chiến binh người Buyukguc. Ngoài ra trong trận chiến này quân Ai Cập tuy đã chiến thắng nhưng vẫn có rất nhiều thiệt hại về người, hơn 1 vạn binh sĩ đã bỏ mạng tại nơi này.
Merity nghe được những con số trên mà cảm thấy xót xa cho những người đã ra đi. Anh rất hy vọng có thể giảm thiểu thiệt hại về người xuống mức thấp nhất có thể, chỉ mong đây sẽ là bài học cho những kẻ đang muốn khởi binh gây hấn, để không còn những trận chiến đẫm máu như thế này diễn ra nữa.
- --------
Tại kinh thành Raneni ở Hittite, lúc này đây đoàn người hộ tống thái tử nước này đã về tới kinh thành, họ vì vết thương của Rehire mà đi không nghỉ ngơi, Rehire vẫn ở trong cơn mê man bất tỉnh, máu tuy đã được cầm lại nhưng đôi khi vẫn rướm ra ướt cả vải băng.
Vết thương này của hắn chỉ có độ sâu khoảng 2-3cm nhưng lại rất dài, ngự y giỏi của hoàng cung được triệu kiến hết người này tới kẻ khác, thần dân nghe được tin trận chiến với Ai Cập đã thất bại lại cộng thêm việc hắn đã bị thương mà hoang mang vô cùng, sợ rằng Ai Cập sẽ lại điều quân tiếp tục tấn công.
"Không hay rồi, ta vừa nhận được tin quân đội của ta đã thua thảm hại trước Ai Cập ở đảo Síp rồi."
"Thật vậy ư? Xong thật rồi, Ai Cập chúng mà tiếp tục điều quân tấn công sang nước ta thì khốn."
"Đảo Síp hiện giờ đã thuộc về tay bọn chúng rồi, chúng còn muốn gì thêm nữa chứ?"
"Ta nghe nói pharaoh Ai Cập là một người khát máu, tham lam quyền lực, hắn chính là muốn thao tóm cả Hittite của ta chứ sao nữa."
"Quốc vương đã nằm bệnh liệt giường suốt 3 năm qua, giờ huyết mạch của người chỉ còn có thái tử điện hạ, mà thái tử điện hạ lại chưa có hài tử của mình, lỡ như người gặp chuyện gì... thì đất nước này sẽ đi đâu về đâu đây..."
"..."
Cả hoàng cung Hittite lẫn kinh thành Raneni đều chìm trong sự lo lắng và bất an vô cùng, họ chỉ mong sao thái tử của họ có thể vượt qua được đại nạn lần này, Rehire có vẻ đã giả bộ làm người tốt rất hoàn mỹ tới mức không ai trong kinh thành này nghi ngờ rằng "Chính y là kẻ đã hãm hại những người thân ruột thịt của mình."
- -----
[Thành phố Aleppo - Hittite - Một Ngày Trước]
Nhóm quân của Liam và Vincent nhân lúc trời sáng men theo đường biển đi vào biên giới Hittite, chưa được nửa ngày họ đã tới được bãi biển của thành phố Aleppo, đây là một thành phố khá to lớn và khang trang, Vincent và các binh sĩ Ai Cập của anh ấy ở lại tàu để tránh né những ánh mắt nghi ngờ của người dân bản xứ cũng như quân lính, nhóm của Liam với hơn 7 thành viên thì nhận nhiệm vụ lên bờ dò hỏi với thân phận là những thương buôn tới từ Ba Tư, hỏi thăm người dân ở đây bọn anh dễ dàng biết được quân trại giam giữ bộ tộc Buyukguc nằm ở đâu, nó chỉ cách thành phố tầm một dặm đường.
Khi đã biết được địa chỉ nơi cần đến thì nhiệm vụ dễ hơn rất là nhiều, Liam thừa cơ hội này liền tới tận nơi để kiểm tra tình hình, trước mặt anh là một khu đất rộng lớn và khá trống trải với mặt đất toàn là cỏ để nuôi ngựa chiến, chính giữa khu đất là một khu doanh trại khá lớn với các binh sĩ đi tuần tra khu vực với lực lượng đông đảo, tất cả họ đều được trang bị vũ khí và áo giáp.
Hàng rào doanh trại được làm sơ sài bằng gỗ và dây thừng, bên trong doanh trại là một dãy lều dựng theo hình tròn, như thể đây bao vây một thứ gì đó. Và thứ kia không xa lạ gì mà chính là nơi ở của bộ tộc Buyukguc, quân lính biết các chiến binh đã bị bào mòn sức chiến đấu, sẽ không kháng cự gì nữa nên an ninh khu này không quá nghiêm và hùng hậu như Liam và Tịch Dao tưởng tượng.
Liam cùng nhóm người của mình đẩy một xe lúa mì và thức ăn cùng rượu tới doanh trại, chưa tiến gần được doanh trại hơn 30 bước chân đã bị binh sĩ chặn đầu lại.
"Ê lũ kia, ai cho các ngươi lại gần nơi này, có biết khu này là khu cấm địa không hả?"
Liam liền cười nhẹ, chất giọng nịnh hót vang lên.
"Quân gia xin người đừng hiểu lầm, bọn tôi đây đương nhiên biết nơi này là khu cấm địa, chúng tôi chỉ là muốn biếu cho các vị những thứ này đây, bên trong xe gỗ này là 200 cân* lúa mì, 100 cân thịt lợn và 50 bình rượu loại lớn, đem tới đây chính là muốn tặng cho các ngài làm quà ra mắt, sắp tới đây chúng tôi sẽ ở lại nơi này mà làm ăn lâu dài mong các ngài đây chiếu cố cho." (1 cân = 0.5kg)
Mấy tên binh sĩ chặn đầu Liam nghe anh nói vậy liền nhìn mấy món lễ vật mà thèm cả nước dãi, một tên lính liền hớn hở đi thông báo với chủ soái về chuyện này, chủ soái nghe vậy liền ra tới tận nơi để nói chuyện với Liam.
"Trời ạ, người anh em sao cậu không nói sớm, có phải bị bọn oắt con này làm cho sợ rồi không? Đừng sợ đừng sợ, đại ca sẽ nhận món lễ vật này, từ nay về sau nếu có ai dám bắt nạt đệ thì cứ báo với ta, ta sẽ cho hắn một trận ra trò, đúng không nào hahaha."
Đám quân lính nhìn bộ dạng kia của chủ soái cũng liền cười theo, Liam cũng hùa theo mà cười nhưng là cười cái sự ngu ngốc tới đần độn của bọn chúng, Liam lại nói.
"Nếu đại ca nói như thế, vậy đệ cũng là an tâm rồi, đại ca đệ có thể cùng đại ca và các tướng sĩ vui vẻ đêm nay được không ạ?"
Tên chủ soái cười to khoái chí.
"Tất nhiên là được, quân bây đâu đem những thứ này vào trong nấu lên cho ngon, để tối nay cùng với các đệ đệ ở đây ăn mừng xem như là chào đón các đệ ấy."
Đám quân lính chỉ chờ có thế này, lập tức đẩy chiếc xe gỗ đầy thức ăn kia vào trong doanh trại của bọn chúng, Liam sau đó cùng với tên chủ soái và các ám vệ đi cùng vui vẻ vào trong doanh trại.
Bên trong doanh trại, đúng như những gì mà Liam đã phán đoán từ trước, ở đây chỉ có khoảng 20 trại lính lớn và 7 lều nhỏ. Trước mặt anh là tường rào bằng gỗ chắc chắn như thể là một biên giới phân cách, bên trong là một khu đất rộng lớn ở ngay giữa được dựng một bước tượng thần linh gì đó, thân của bức tượng được treo rất nhiều sợi vải đỏ, dây thừng màu đỏ, xung quanh bức tượng là nhiều túp lều nhỏ và vừa, có thể lờ mờ nhìn thấy người bên trong đó, bên tay phải bức tượng là một cái lều lớn và bắt mắt có lẽ đó chính là nhà chính của bộ tộc. (Nhà chính = Nôm na là phòng khách, để hộp bàn, đón tiếp khách)
Ngay lúc Liam thành công xâm nhập quân trại của địch, một mật vụ được Liam chỉ đạo với nhiệm vụ báo tin đã nhanh chân về thông báo lại cho Vincent tất cả, Vincent liền cho các binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc nhìn thấy pháo hiệu của Liam lập tức hành động.
Đội trưởng Gaur đang hết lòng lo lắng, bởi đã tới ngày hội quân vẫn chưa nhận được tin tức gì của Ai Cập, sợ rằng kế hoạch chưa làm đã thất bại, bỗng anh lại nghe đám trẻ trong tộc hò reo.
"Xem này xem này, là hình chim ưng và rắn."
"Woa bức họa này đẹp quá, mình chưa từng nhìn thấy bao giờ."
"Ừ đẹp thật, tụi mình thử vẽ theo xem sao."
Đội trưởng Gaur rời khỏi lều riêng (vì để không gây ra những xích mích không đáng có, cho nên các chiến binh thường sẽ tránh gặp mặt với bọn binh sĩ Hittite, vì thế đa số thời gian sẽ ở trong lều) nhìn đám trẻ đang tụ lại xem một thứ gì đó, anh cầm lên xem thử liền nhận ra được đó là ám hiệu của anh và Liam khi bọn anh được thả từ Ai Cập, Gaur hỏi bọn trẻ.
"Bức họa này từ đâu mà bọn con có?"
Bọn trẻ sợ bị đánh đòn liền khai nhận.
"Dạ... bỗng nhiên thấy nó ở chỗ tượng thần, hiếu kỳ mở ra xem thử thì thấy vậy."
Gaur bỏ mặt bọn trẻ cầm bức họa kia đi nói chuyện với tộc trưởng Maha, ông ấy liền vui mừng lập tức thông báo ám hiệu với những người lớn trong tộc, đêm nay sẽ phản kích.
- ------
Nhanh chóng bữa tiệc đã diễn ra đúng theo kế hoạch, Liam và các mật vụ cứ cố gắng trút say bọn quân lính càng nhiều càng tốt, chưa được nửa canh giờ những kẻ ngồi ở đây đều ngà ngà say, Liam liền cười lớn nói to.
"Hôm nay quả là một ngày vui vẻ, đại ca cho phép đệ được bắn pháo hoa chúc mừng nhé."
Nói rồi Liam rút ra một cây pháo hoa chăm lửa mà đốt, pháo hiệu bắn lên vùng trời đêm, Vincent cùng với đám binh sĩ đã tới gần khu trại tầm vài thước, thấy pháo hiệu liền nhanh chóng vồ vào tấn công, lúc này chỉ còn 3 đội binh sĩ tầm 45 người đang đi lòng vòng trực ca, nên nhanh chóng nhóm của Vincent đã hạ gục được hết tất cả bọn chúng, lúc này các chiến binh đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, mở lớp hàng rào kia thoát khỏi nơi đã giam cầm bọn họ suốt bao nhiêu năm nay.
Liam và nhóm của mình không tốn quá nhiều thời gian để trói đám ma men này lại một góc, thấy đội trưởng Gaur đã xuất hiện Liam liền nhẹ nhõm trong người, trong lúc Tịch Dao nghĩ ra kế này thứ mà nàng không chắc ăn được nhất chính là ý chí của các chiến binh, bởi nàng thừa biết bọn họ đã cùng quẫn tới mức nào, e rằng sẽ không chịu làm theo lời nàng, vì thế khi thấy những người này đã chuẩn bị đầy đủ hết tất cả, Liam liền biết được tất cả mọi chuyện đã an bài.
Ngay lúc này Vincent cùng với binh sĩ của mình vào tới nơi, nhìn mọi chuyện đã đâu vào đấy hết rồi, anh liền lên tiếng thúc dục.
"Đã chuẩn bị xong hết rồi chứ? Hãy mau rời khỏi nơi này thôi, có gì để sau hẵng tính đi."
"Khoang đã, ta có việc cần nói."
Mọi người ngạc nhiên, đó là giọng của già làng, ông cầm gậy bước ra đứng giữa hai bên bên Ai Cập và bộ tộc, chiếc lưng gù cúi thấp xuống, giọng ông rưng rưng nước mắt.
"Lão đây xin thay mặt toàn bộ những con cháu này, cảm ơn các vị anh hùng đã không quản đường xa tới đây để cứu giúp chúng tôi, công ơn trời bể này cho dù có dùng cả tính mạng này cũng không đền hết được. Thật sự vô cùng cảm ơn các vị rất nhiều!"
Những người trong bộ tộc cũng làm theo già làng của mình, tất cả đều cúi đầu thấp xuống, thật lòng thật dạ cảm tạ.
"Xin cảm ơn các vị rất nhiều!"
Đám binh sĩ tự nhiên được cảm tạ như thế không biết phải hành xử ra sao, chỉ biết gãi gãi cái đầu cười gượng, Liam liền nói.
"Các vị không cần phải đa lễ như thế đâu, chúng tôi cũng chỉ phụng lệnh hoàng phi mà hành sự thôi, nếu muốn cảm ơn chi bằng hãy về Ai Cập mà cảm ơn hoàng phi mới phải, chúng ta phải nhanh chân rời khỏi đây thôi, có người gia nào không thể đi lại được không? Bọn tôi có thể cõng giúp, còn cả hành lý nữa."
Tộc trưởng Maha lắc đầu đáp.
"Huynh đệ nói rất phải, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, còn về chuyện hành lý và sức khỏe thì huynh đệ cứ yên tâm, ngay cả già làng còn có thể đủ sức để săn thỏ thì chúng tôi đây còn lâu mới lo về chuyện này, nào tất cả mọi người chúng ta xuất phát thôi!"
Vậy là trong đêm ấy, nhóm của Liam và Vincent đã thành công giải cứu bộ tộc Buyukguc một cách khá dễ dàng, Tịch Dao còn tưởng rằng binh sĩ canh gác ở đây đông lắm cơ nên mới ra lệnh cho Vincent sau khi giúp Merity ở trận giáp biển liền mang theo quân tới hỗ trợ Liam, lần này nàng đã tính hụt rồi.
Chưa đầy nửa canh giờ, tất cả binh sĩ, mật vụ cùng với hơn 300 người dân tộc Buyukguc đã lên thuyền lớn thành công, trước đó tại doanh trại Liam đã dùng một mồi lửa thiêu hủy đi hết những thứ còn sót lại tại đây, riêng bọn quân lính thì bị bọn trẻ con đánh cho bầm mặt rồi bỏ lại tại khu đất đó, thuyền đã ra khơi tiến về Ai Cập, có rất nhiều người háo hứng muốn được nhìn thấy nhà mới của họ thế nào, nhưng cũng có vài người quay đầu nhìn lại mảnh đất chôn nhau, cắt rốn của họ mà nhớ nhung.
- -------Góc Tâm Sự---------
Miêu làm biếng nên giờ này mới ra chương mới? Không đâu nha tại Miêu bận quá, không đăng sớm được cho mọi người thôi ^-^.
Tại đây cũng xin cảm ơn hai bạn với nick men là Ảnh Đế Vô Tâm và Lão Đầu Mê Rượu 2, đã lần lượt đề cử truyện của Miêu nha *Thân Ái*