Vào lúc này tin tức quân Ai Cập thành công phá hủy được đảo Síp và đánh bại được cả một đội quân Hittite đã truyền đi khắp vùng đất này. Tất cả những đất nước lớn nhỏ đều đã biết tin, từ đế quốc La Mã luôn luôn nghe ngóng cho tới vương quốc Minoa không hề quan tâm, tin tức đều đã truyền đi rất xa càng làm cho uy thế của Ai Cập càng vững mạnh và đáng sợ.
Tại kinh thành Raneni ở Hittite, thái tử Rehire đã vượt qua được cơn nguy kịch, máu đã được cầm lại, vết thương cũng không gây nhiễm trùng và làm độc. Các đại thần và tướng quân hết sức lo lắng nhưng giờ thì mọi chuyện đã ổn hơn rất nhiều. Bên trong cung điện một lão bà bà tầm 60 tuổi tay cầm gậy nói chuyện với thê tử của Rehire (cũng chính là thái tử phi của Hittite).
"Thái tử phi cứ an tâm, thái tử điện hạ đã không sao rồi, chỉ cần chăm sóc làm sao đừng để nhiễm trùng vết thương là được."
"Cảm ơn pháp sư rất nhiều, nếu không có pháp sư không biết chàng ấy có qua nổi không nữa?"
Thái tử phi vừa tiễn lão bà bà ra cổng phụ hoàng cung, vừa hết lòng cảm tạ, lão bà bà cười to lên tiếng.
"Người cứ an tâm, thái tử điện hạ có cốt khí của đế vương sẽ không dễ dàng mà gặp chuyện, người làm được thái tử bị thương e rằng cũng chỉ có "hắn ta", mà hắn cũng chính là khắc tinh của thái tử, nhưng người cứ yên tâm chỉ cần có ta ở đây, thái tử điện hạ nhất định sẽ trở thành người thống nhất Trung Đông!"
"Có câu nói này của pháp sư, ta yên tâm rồi. Cung tiễn pháp sư!"
Lão bà bà kia chào tạm biệt thái tử phi rồi bước nhanh rời khỏi khu cung điện Hittite, đi vào một căn nhà nhỏ, tồi tàn cũ nát, đó là nhà của lão bà này. Vừa vào trong nhà bà ta liền lấy nến thắp cháy ngọn đuốc để sáng sủa nhà cửa, tay bà ta cầm một trái táo rồi thông thả cạp ăn, miệng bà lẩm bẩm trước hai chiếc gương nhỏ để trên bàn.
"Ngươi cũng hay lắm Acacia, không ngờ ngươi lại có thể tìm được một quý nhân cho kẻ mà ngươi phò tá, từ khi có nàng ta tới giờ, hắn đã mạnh lên không ít."
Một trong hai chiếc gương để trên bàn kia xuất hiện bóng của một người đàn bà, tầm khoảng 45-55 tuổi cười to.
"Haha có trách thì trách ngày đó ngươi làm điều luật không kỹ, giờ đây có nha đầu đó ở Ai Cập, ta vừa có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ thắng, vừa có thể an tâm nghĩ hưu a."
Lão bà bà tức giận đập tay xuống bàn, nói lớn.
"Ngày đó chưa tới, không biết ai mới là người thắng cuộc, ngươi cứ chờ đó! Con nha đầu kia cũng chỉ đơn giản là người bình thường, nó có thể làm được ra trò gì kia chứ?"
Người đàn bà trong gương kia lại đáp.
"Nên nhớ luật lệ, người nào sử dụng bùa phép lên kẻ địch liền bị hóa đá vĩnh viễn, ngươi tuyệt đối đừng có quên, ta tuy an nghĩ chứ vẫn chưa chết đâu đấy."
Dứt lời người đàn bà trong gương liền không còn hiện diện lên tấm gương nữa, lão bà bà tức giận nhưng vẫn án binh bất động, lùi một bước mà tiến ba bước, nước cờ lần này coi như là bà ta thua.
--------
Tại kinh thành của Libya, nữ hoàng nước này cũng đã nhận được tin rằng Merity đã thắng trận trở về, cô ta liền hết sức vui mừng, cho cung nữ và nữ quan chuẩn bị hành lý để sang Ai Cập. Lần này đi qua Ai Cập, cô ta đem theo 100 binh sĩ, 2 tướng quân chỉ huy, 7 tỳ nữ và 3 nữ quan. Đó là chưa kể đống hành trang như là dọn nhà này của cô ta, nào là y phục lộng lẫy, lại thêm trang sức, đồ trang điểm, dầu thơm...v...v
Hôm nay là ngày chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi tới Ai Cập, cô ta tin tưởng rằng bản thân sẽ thu phục được trái tim và quyền lực của Merity.
----------
Đêm khuya tiệc đã tàn, các vị quan nhân, tướng quân đều đã lần lượt trở về nhà của mình, Ariana cũng cáo từ rời khỏi buổi tiệc từ nửa canh giờ trước, vốn dĩ muốn mượn lần này ám sát nhưng lại nhìn thấy tỳ nữ của Tịch Dao kiểm tra thức ăn và đồ uống liền chột dạ không dám manh động.
Merity và Tịch Dao cùng nhau trở về tẩm cung, về tới phòng vừa đóng cửa lại liền nàng liền bị hắn áp vào tường, Tịch Dao biết ngay hắn đang muốn làm gì liền ngăn cản.
"Khoang đã, mấy ngày hôm nay thì không được..."
Merity muốn hôn nàng liền bị tiếng từ chối kia của nàng làm khó hiểu.
"Tại sao lại không? Ta làm gì khiến nàng phật lòng sao?"
Tịch Dao không biết nên nói sao với hắn, đẩy hắn ra xa, cố gắng giải thích.
"Không...chàng không làm gì sai hết, chỉ là ta cảm thấy không được khỏe...chàng chịu khó đợi 3-4 ngày nữa đi."
Merity nghe nàng nói không được khỏe liền lo lắng hỏi nàng.
"Nàng không khỏe? Sao lại không gọi ngự y kia chứ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, Viva..."
Merity tính gọi Viva kêu cô ấy đi mời ngự y tới liền bị Tịch Dao bịch miệng lại không cho lên tiếng.
"Không cần gọi ngự y, chàng quên bản thân ta là ngự y rồi sao, ta đã tự chuẩn bệnh rồi, không gì đáng ngại chỉ là tốt nhất chàng đừng nên gần gũi ta trong thời gian này."
Merity nghe nàng nói thế vẫn không an tâm, tay phải sờ trán của Tịch Dao, tay trái sờ trán của bản thân, cảm thấy không có gì bất thường, anh mới nhẹ lòng đáp.
"Nàng không sao là tốt rồi, còn chuyện kia thì...không sao, nàng không muốn ta cũng không ép, có điều ta vẫn có thể ôm nàng ngủ được chứ?"
Tịch Dao mỉm cười gật đầu, cùng với hắn leo lên giường nằm, Merity ôm nàng vào lòng không hỏi gì nữa mà chợp mắt, Tịch Dao quay mặt sang một bên khác, nàng cũng không biết phải làm sao giải thích về việc này với hắn nữa, rằng nàng đang có "Nguyệt sự". Thôi thì dù sao hắn nghe lời nàng là được rồi.
-------
Bên dưới tầng hầm hoàng cung là ngục tối dùng để giam giữ phạm nhân cần được tra khảo. Một đoàn binh lính đang thay ca trực, nhân lúc này một bóng người đã lẻn vào bên trong, đi một hồi người đó dừng lại ở một trại giam, nói nhỏ.
"Ruke...Ruke...là đại ca đây."
Tên phạm nhân được giam trong này chính là cận vệ Ruke của thái tử Hittite, hắn đang ngồi trên giường ngắm ánh trăng liền nhận ra có người kêu mình liền ngước nhìn, hắn ngạc nhiên tới chỗ người đó, nhỏ tiếng đáp.
"Đại ca? Huynh làm thế này mà... lỡ có kẻ nào phát hiện thì sao?"
Người kia cười lên tiếng trấn an.
"Không sao đâu, hiện giờ Ai Cập đã chiến thắng, nên hôm nay bọn chúng đã tổ chức tiệc mừng, giờ đã no say hết rồi, ta nhân cơ hội này tới cứu đệ."
Ruke kinh ngạc hỏi lại.
"Thái tử đã thua rồi ư? Ngài ấy có bị sao không?"
"Ta cũng không biết nữa, đã hơn 3 ngày rồi ta không nhận được tin tức gì của ngài ấy nữa cả, ta bây giờ sẽ thả đệ ra, đệ hãy nhanh chóng quay về Hittite, tốt xấu gì hãy báo cho ta biết."
Ruke gật đầu tán thành, bóng người kia cầm lấy chiều khóa mở cửa trại giam ra cho Ruke, đưa cho y một bộ đồ binh sĩ để y thay, thay xong bộ y phục, Ruke liền nhanh chóng trốn khỏi ngục lao. Còn bóng nam nhân kia thì vẫn ở lại nơi này, tiếp tục làm nhiệm vụ của bản thân mình.
------Góc Tâm Sự-------
Đã chỉnh sửa lại chính tả và văn từ rồi nha, xin lỗi vì để các bạn phải chờ.