Bên trong hoàng cung mở tiệc chào đón nữ hoàng Libya, ngoài Ariana vẫn là cáo bệnh không tới ra thì tất cả quan viên đại thần đều có mặt ở đây ăn uống vui mừng, hát hò vui đùa với nhau.
"Nào cạn ly vì tình hữu nghị giữa hai đất nước!"
"Hãy uống no say cho hết đêm dài."
Tịch Dao không uống rượu quá hai ly, chỉ cầm ly rượu lên góp vui với mọi người. Merity và Tịch Dao vẫn như thường lệ ngoài ở vị trí cao nhất, còn Ralia (nữ hoàng Libya) thì ngồi kế bên tay phải của Merity, nàng ta liên tục nói chuyện vui vẻ với anh, Merity cũng cười nói lại với ả.
"Ta thấy pharaoh quả nhiên là một người anh tài xuất chúng đó."
"Haha nữ hoàng nói quá rồi, người cũng rất tài năng, có thể trị vì được cả Libya thịnh vượng bình an a."
"Ngài thật khéo lấy lòng của ta!"
Ralia cùng Merity vui vẻ nói tới nói lui, gần như không thèm để ý gì tới Tịch Dao, nàng cũng không nói gì lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, đi lên tòa tháp cao nhất hoàng cung nhìn thủ đô của Ai Cập dưới kia mà buồn bã.
Nàng vốn là người của thế kỷ 21, có danh tiếng, địa vị, tương lai trong tầm tay nhưng nàng lại vì đất nước này, vì Merity mà nàng từ bỏ những thứ đó quay về nơi này, muốn sát cánh cùng hắn để trị vì Ai Cập, chăm lo cho con dân.
Dẫu nàng biết rõ làm vua thì phải có tam cung lục viện, tuy không tới mức 3000 phi tử như trong phim ảnh, nhưng cũng không thể không có được, Merity là pharaoh của Ai Cập phải lấy những công chúa, công nương của các nước lớn nhỏ để ổn định lòng người, duy trì hòa bình cho vùng lãnh thổ. Ở trong quá khứ Merity đã cưới tới 4 vị chính phi, 30 thứ phi và rất rất nhiều tỳ thiếp.
Thì hiện tại hắn vẫn có thể làm như vậy, hắn là vua còn cô ấy là nữ hoàng, vốn dĩ là đã xứng đôi vừa lứa...còn nàng chỉ là một đại phu không hơn không kém mà thôi, việc gặp gỡ và yêu hắn vốn cũng chỉ là tình cờ và định mệnh.
Nàng không trách hắn cũng không hận hắn, nàng chỉ hận bản thân tại sao biết rõ được mọi việc nhưng trái tim nàng vẫn rất đau, đau đến mức nhói lòng, nàng cuối cùng cũng đã biết điểm yếu chết người của bản thân là gì...nàng ở trong mọi tình huống đều có thể bình tĩnh tìm cách ứng phó...duy chỉ có tình cảm nàng không thể tự chủ được bản thân, điểm yếu của nàng chính là quá đa tình.
Nàng không ngờ tới bây giờ nàng mới nhận ra được điều đó, Tịch Dao ngước mắt nhìn ánh trăng khuyết giữa bầu trời đêm mà cười...cười cho những giọt lệ chảy dài trên má, nàng đã nghĩ kỹ rồi...nếu như Merity thật sự muốn cưới vị nữ hoàng kia, thì nàng cũng vui lòng tán thành cho họ.
- ------Một Canh Giờ Trôi Qua------
Đêm đến tiệc đã tàn, ai ai cũng trở về nhà nấy. Riêng chỉ có mình Tịch Dao vẫn đứng ở tòa thành cao chót vót kia, nàng đã không khóc nữa chỉ đơn giản là muốn một chút sự tĩnh lặng mà thôi. Lúc này đây nữ quan Raery và các nữ tỳ thân cận của nàng đang ráo riết tìm kiếm nàng khắp nơi, nữ quan Raery bỗng nhìn thấy mái tóc màu đen óng ả của nàng đang bay theo làn gió trên tòa tháp liền nhanh chóng chạy lên trên tòa tháp, vừa tới chỗ của Tịch Dao, nữ quan Raery ngay lập tức quỳ xuống thành khẩn van xin nàng.
"Hoàng phi, thần cầu xin người vạn lần đừng nghĩ quẩn, xin người...!!!"
Tịch Dao quay đầu về phía nữ quan Raery nhìn thái độ kỳ lạ của bà, giọng nói khàn khàn hỏi.
"Nữ quan Raery, bà nói vậy là có ý gì...chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Nữ quan Raery không dám ngước đầu lên nhìn nàng, chỉ ấp a ấp úng đáp.
"Hoàng phi...người vạn lần hãy bình tĩnh nghe thần nói đã, pharaoh và nữ hoàng Libya..."
Tịch Dao dường như bị khựng lại, nàng cố đứng vững, gặng hỏi nữ quan Raery.
"Bọn họ làm sao...mau nói cho ta nghe!"
Nữ quan Raery ngước mặt lên, giọng bà cất lên thành từng tiếng một.
"Bẩm sau khi mọi người rời khỏi bữa tiệc, pharaoh đã đi cùng nữ hoàng Libya, hai người họ bước vào chung một phòng ở hậu cung, tới giờ vẫn chưa thấy một trong hai người bước ra..."
Từng lời từng chữ của nữ quan khiến cho trái tim nàng như bị xé nát. Dẫu cho đã biết rõ được kết quả nhưng nó cuối cùng vẫn cứ đau, đau đến không thể tả được. Tịch Dao nước mắt chảy xuống nhưng khóe miệng của nàng lại cười...cười to, nàng khóc cho tình yêu của nàng và hắn, cười cho cái thứ mang tên tình yêu. Tịch Dao cảm thấy rất khó thở, nàng bước đi loạng choạng gần như gục ngã, nữ quan Raery lập tức đỡ lấy nàng. Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng mà nói.
"Hoàng phi, thần xin người hãy bình tĩnh...người dù gì vẫn là hoàng phi của Ai Cập người nhất định phải đứng vững. Pharaoh sớm hay muộn cũng phải cưới thêm người mà thôi."
Tịch Dao ngước mắt nhìn bà Raery cười ngượng, đáp.
"Bà yên tâm, ta không sao đâu...ta đã lường trước được chuyện này, chẳng qua nước mắt của ta...nó vẫn cứ muốn tuôn rơi."
Nữ quan Raery ôm nàng vào lòng, cho nàng khóc lớn một trận. Trong đời nàng đây là lần đầu tiên nàng khóc nhiều đến như thế. Nàng căn bản biết rõ chứ, nhưng nước mắt vẫn là cứ rơi, nàng hy vọng bản thân hãy khóc, khóc cho hết những giọt nước mắt.
- ----------
Sáng sớm hôm sau, nữ hoàng Ralia của Libya cố tình rời khỏi phòng ngủ trễ, cốt là để cho tất cả cung nữ - nữ quan của Ai Cập đều nhìn thấy. Nàng ta còn khua chiêng gióng trống đi tới phòng chính sự của triều đình Ai Cập để được gặp Merity, nhưng kết quả là bị Vincent mời đi về.
Dẫu không được cho vào phòng nghị sự, ả ta vẫn tỏ ra giống như hoàng cung này là nhà của mình vậy, đi đi lại lại khắp nơi để tham quan ngắm cảnh. Còn Tịch Dao từ khi về điện riêng của mình, nàng vẫn không nói gì chỉ chuyên tâm đọc sách, không ăn cũng không uống gì cả, dù cho ba vị tỳ nữ của nàng đã khuyên ngăn nhưng vẫn không được.
Đi dạo ngự hoa viên được một nén hương, Ralia bỗng nhiên lại muốn đích thân tới cung điện riêng của Tịch Dao để nói chuyện. Liam gác ở trước cửa cung điện của Tịch Dao thấy nàng ta gần đi tới liền thông báo cho Tịch Dao biết. Nàng lúc này sắc mặt không thay đổi gì chỉ lạnh nhạt nói.
"Nếu nàng ta muốn gặp thì cứ cho vào, không được gây sự."
Liam cau mày tuân lệnh, một lúc sau Ralia đã vào bên trong cung điện của nàng. Cô ta liếc mắt nhìn tổng quát cả cung điện này, được trang trí tỉ mỉ mà đơn giản, không quá chói mắt, nàng ta nhết miệng cười nhẹ. Tịch Dao bỏ bút xuống quay đầu về phía Ralia nhìn thần sắc và độ tươi tỉnh cùng với dáng đi của ả ta thì bỗng nhiên nàng lại cười. Cho người lấy ghế cho ả ngồi, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng cất giọng trước.
"Đương nhiên rồi, có Merity ở bên cạnh ta, ta đương nhiên ngủ ngon."
Tịch Dao cầm lấy chiếc quạt lông ngỗng của mình, lấy quạt che miệng rồi cười, giọng nàng lạnh lùng vang lên.
"Vậy...theo như lời của nữ hoàng, chỉ là ngủ?"
Một lời này của Tịch Dao nói ra khiến cho nữ quan Raery và nữ quan của Ralia bất chợt nhận ra. Đêm qua cho dù Merity và Ralia có ở chung một phòng đi chăng nữa. Thì đơn giản cũng chỉ là ngủ mà thôi, hoàn toàn không có làm ra chuyện gì hết, nhớ lại đêm qua quả thật cả hai lúc đi vào phòng đã say hoàn toàn, còn nhờ tỳ nữ dìu vào giúp, muốn xảy ra chuyện gì cũng là rất khó. Ralia như bị đâm trúng tim đen, lòng bàn tay phải siết chặt lại, trong người lửa giận bộc phát thật muốn ăn tươi nuốt sống Tịch Dao, ả ta cố gắng giữ bình tĩnh nói.
"Ngủ...ở đây còn có rất nhiều ý nghĩa, hoàng phi nói xem là ngủ gì đây."
Tịch Dao tay cầm ly trà lên hớp một hơi, thản nhiên trả lời.
"Ngủ mà ta nói ở đây có nghĩa là chỉ ngủ chung một giường, giống như hai chị em."
*Ralia lớn hơn Merity 2 tuổi, đúng là trâu già mà thích gặm cỏ non a...
- ---------Góc Tâm Sự--------
Nặng tình quá cũng khổ, Tịch Dao dẫu cho có thần thông tới mức nào đi nữa, thì nàng vẫn bị tình cảm làm yếu mềm. Tình yêu có thể khiến cho con người mạnh mẽ hơn, nhưng nó cũng có thể khiến người ta yếu đuối hơn bao giờ hết. Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo với tựa đề "Lời Tiên Tri Về Nữ Hoàng."
Hẹn gặp lại các bạn vào thứ 6 tuần này nhé, Miêu theo gia đình về quê chơi tết dương lịch, nên không thể ra chương mới vào ngày thứ 4 được, kính mong các bạn thông cảm giúp cho. Chúc các bạn ăn tết Dương lịch vui vẻ, gặp nhiều niềm vui trong cuộc sống cũng như tình cảm.