Kẻ đang khám bệnh cho Ralia là một trong ba nữ quan thân cận của nàng ta, người này rất giỏi về y học cũng như điều chế độc dược. Ralia nằm mệt mỏi trên giường sau một cơn ói mửa.
"Ta cảm thấy rất khó chịu, cũng như là buồn nôn không yên, chẳng lẽ là có người cố tình làm khó ta ư?"
Nữ quan kia không hỏi cũng chẳng nói gì thêm, dùng tay chuẩn mạch cho Ralia. Tay bà ta vừa đặt xuống vài giây liền giật mình mà thu lại, cúi đầu xuống đất nói.
"Nữ hoàng...thứ cho lão nô nói thẳng, người đã mang thai rồi ạ."
Ralia cũng không thể tin vào tai của mình, ngay lập tức ngồi dậy hỏi rõ ràng.
"Mang thai? Thật ư đã bao nhiêu tháng rồi?"
Nữ quan kia ngước mắt lên nhìn thẳng Ralia đáp.
"Bẩm thần xin được khẳng định chắc chắn là như thế, thai này đã 1 tháng rưỡi rồi ạ."
Ralia gật đầu rồi lạnh nhạt cho tất cả tỳ nữ và nữ quan lui ra ngoài, tất nhiên bọn họ phải giữ mồm giữ miệng về cái thông tin nóng hổi này.
Ralia một mình ở trong phòng, không vui cũng không buồn, nàng ta tất nhiên biết rõ cái thai này là của ai, bố của đứa bé này là một trong những nam sủng của nàng ta ở Libya, nhưng hiện tại nàng ta là đang muốn nắm lấy cả Ai Cập và trái tim của Merity, giờ đây nếu như để cho Merity biết nàng ta mang thai e rằng sẽ xa lánh một phụ nữ bầu bì như nàng ta, thậm chí còn sẽ mời nàng ta trở về nước.
Không...tuyệt đối không thể để cho kế hoạch này chưa làm đã bại, hiện tại nàng ta chỉ còn cách vu oan giá họa, biến Merity trở thành cha của đứa bé này, nhưng trước tiên nàng ta phải tiêu diệt được con kỳ đà cản mũi là hoàng phi của Ai Cập - Dạ Tịch Dao trước đã. Chỉ có như thế Merity mới toàn tâm toàn ý chịu sự chi phối của nàng ta mà thôi. Vốn là để từ từ rồi sẽ ra tay với Tịch Dao nhưng vì sợ rằng bụng sẽ càng ngày càng lớn, vì thế buộc nàng ta phải ra tay sớm hơn dự kiến.
--------
Bỗng lúc này một tiếng bước chân nhanh chóng chạy vào bên trong cung điện của Ralia, kèm theo đó tiếng khóc ấm ức.
"Nữ hoàng, Dạ Tịch Dao cô ta quá đáng lắm rồi, cô ta...cô ta dám đánh nô tỳ."
Người vừa chạy vào đó là Tama - tỳ nữ thân cận của Ralia. Ralia nhìn dấu tay trên má của Tama khó chịu hỏi.
"Dạ Tịch Dao đánh ngươi? Nàng ta dám sao? Kể lại ta nghe đã xảy ra chuyện gì?"
Tama tay trái xoa bên má bị tát, nức nở nói.
"Chuyện là như vầy, ban nãy khi người cho tất cả mọi người lui ra, nữ quan Kireti (nữ quan ngự y của Ralia) đã sai nô tỳ đi xuống phòng bếp lấy chút thức ăn thanh đạm lên cho người. Khi nô tỳ đi xuống phòng bếp thì trùng hợp gặp được Dạ Tịch Dao và tỳ nữ của cô ta đang ở dưới đó...."
------Một Nén Hương Trước-------
"Hoàng phi đó chính là kẻ đã đẩy ngã nô tỳ."
Viva thấy Tama đi xuống, liền nhanh chóng mách Tịch Dao đang vui vẻ ăn cái bánh nướng bên cạnh, Tama lúc này nhìn thấy Tịch Dao liền tỏ ra hống hách, nói lớn.
"Đồ ăn trong hoàng cung này khó ăn quá, nữ hoàng bọn ta ăn không được, chẳng lẽ không có món gì cho con người ăn hết ư?"
Tịch Dao nghe được câu nói kia hết sức khó chịu, không có thức ăn cho người? Vậy xem nàng đang ăn bánh nướng này là thứ gì? Một nữ quan trong nhà bếp nói đáp lại.
"Đồ ăn trong này tất cả mọi người đều có thể ăn được, nữ hoàng của cô không ăn được là bởi nàng ta không phải con người, không ăn được là phải thôi."
Một lời đáp trả cực gắt của nữ quan kia làm cho Tama bực mình, quen thuộc mà vung tay tính đánh nữ quan kia, lại bị một tay của Tịch Dao giữ lại, nàng hất cô ta ra xa, giọng nói to rõ.
"Nhập gia thì phải tùy tục, nữ hoàng của cô không khỏe thì có thể đi tìm đại phu, đừng có ở đây đổ tội, trách móc người khác, còn nữa ở trong hoàng cung Ai Cập không được lãng phí thức ăn!"
Tama xoa tay, cắn răng.
"Cô...hứ đồ phụ nữ xấu xa, hách dịch..."
"Bốp...!"
Chưa để Tama kia có thể nói thêm được gì, thì một bạt tai như trời giáng đã tát thẳng vào mặt của cô ta, chính là Viva đang đứng bên cạnh Tịch Dao ra tay.
"Đây là hoàng cung của Ai Cập, hoàng phi bọn ta là người phụ nữ tôn quý nhất của Ai Cập, ngoại trừ pharaoh ra không ai được quyền xúc phạm tới hoàng phi, ngươi dù là người ngoại quốc nhưng đang đứng ở Ai Cập bọn ta thì phải tuân theo luật lệ ở đây, ta tôn trọng nữ hoàng của ngươi là khách nên chỉ tát một bạt tai này để cảnh cáo, nếu sau này còn tái phạm đừng trách vì sao luật lệ Ai Cập bọn ta quá nghiêm!"
Từng lời từng chữ của Viva nói ra như dằn vào mặt của Tama, những nữ quan tỳ nữ của Ai Cập có mặt trong này điều hoan hô vì Viva nói ra những câu này quá hay và chuẩn lý lẽ, Tama vừa tức giận lại vừa xấu hổ nhanh chóng chạy khỏi phòng bếp về mách lại với Ralia.
-------Trở Về Thời Điểm Hiện Tại------
Ralia nghe Tama kể như thế mà lòng ruột như muốn tức điên lên, tay trái nắm chặt thành quyền, thịnh nộ quát.
"Nào có cái lý đó, tỳ nữ của ta chỉ có mỗi ta mới có quyền trừng trị, nàng ta là cái thá gì mà dám sai người tát tỳ nữ của ta, lại còn ăn nói như thế."
Tama lau đi nước mắt, cúi thấp đầu xuống đất nói.
"Mong nữ hoàng làm chủ cho nô tỳ a."
Ralia câm phẫn, nàng ta chợt nảy ra một ý kiến, kêu Tama đứng dậy hỏi.
"Ta chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi, Tama ta nghe nói Dạ Tịch Dao kia có biết về y thuật phải không?"
Tama gật đầu khẳng định.
"Vâng cô ta biết ạ, thần nghe nói cô ta rất tinh thông y thuật."
Ralia nhếch miệng cười, ánh mắt sắc lạnh ra lệnh.
"Tốt...vậy hãy mời nàng ta tới để khám cho cái bụng của ta. Nhớ rằng chỉ là một mình nàng ta mà thôi."
Tama ban đầu không hiểu lắm, nhưng nhìn cử chỉ và lời nói kia liền hiểu ra, nhanh chóng đi tới cung điện riêng của hoàng phi, đặc biệt mời Tịch Dao tới khám bệnh cho nữ hoàng.
"Hoàng phi nữ hoàng của chúng tôi không được khỏe, nghe nói người y thuật cao minh, nhờ người tới xem giúp."
Viva nhìn nàng, nàng cười bỏ sách xuống, đáp.
"Nếu như là nữ hoàng, vậy ta không đi không được, nào Viva đi thôi."
"Vâng, hoàng phi."
Tama thấy Viva đi cùng nàng lập tức ngăn lại nói.
"Nữ hoàng không muốn gặp người ngoài, mong tỳ nữ của hoàng phi hãy ở lại cung điện chờ."
Nàng nhìn Viva, Viva hiểu ý gật đầu, nàng cùng với Tama đi tới cung điện của Ralia, thấy ả ta đang nằm trên giường phẩy nhẹ cái quạt trên tay, nàng bước tới chỗ của nàng ta hỏi.
"Nữ hoàng không khỏe ở chỗ nào?"
Nàng ta nhìn thấy Tịch Dao nên mở mắt, ngồi dậy nói.
"Ta không khỏe ở bụng, người có thể giúp ta xem thử không?"
Nàng bước tới bắt mạch cho nàng ta, một lúc sau nàng kinh hoàng nhìn Ralia nói.
"Ngươi mang thai...cha của đứa bé là ai?"
Ralia cười nhìn Tịch Dao, ả ra ghé vào tai nàng thì thầm.
"Đương nhiên là của Merity rồi."
Tịch Dao lại bỗng cười lớn nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
"Nếu như là của Merity thật, vậy ngươi liệu có để ta là người đầu tiên ở hoàng cung này biết chuyện này hay không? Nói thật đi, cái thai này đã hơn 1 tháng trong khi đó ngươi mới chỉ gặp Merity dưới 1 tuần mà thôi, không thể nào có chuyện Merity là cha của cái thai này được."
Ralia nghe được câu này của Tịch Dao mà mặt mày nhăn lại, nhân lúc nàng ngồi bên cạnh mà dùng hai tay đẩy Tịch Dao xuống giường, nàng ta ở trên dùng lực siết mạnh.
"Ngươi có biết tài giỏi quá cũng không tốt đâu, giờ phút này cả hoàng cung này chỉ có mình ngươi biết cái thai này không phải của Merity và ngươi cũng là vật cản đường khiến Merity không toàn tâm toàn ý với ta, nếu giờ ta giết ngươi sau đó biến Merity trở thành cha của đứa trẻ này thì sẽ ra sao?"
Tịch Dao giãy giụa muốn thoát thoát khỏi, tay trái sờ lấy chiếc nhẫn nhưng lúc này nàng mới nhớ ra rằng bản thân không đem theo nó, lúc nãy tắm đã để nó lại trong phòng, Tịch Dao tỏ ra bình tĩnh khàn khàn giọng hỏi.
"Thứ...ngươi muốn...muốn là gì?"
Ralia cười to nói.
"Hai thứ thôi...tình yêu của Merity và cả Ai Cập này!"
Nàng cười khó khăn, nhìn ả nói.
"Tiếc cho ngươi quá, hai thứ đó...ngươi vĩnh viễn không thể lấy được đâu."
Ả ta mặt mày nhăn lại, lực tay siết càng chặt hơn, lúc này tỳ nữ Tama của ả lên tiếng.
"Nữ hoàng, cứ để cô ta cho thần, người không cần phải làm bẩn tay của mình, trách việc lát nữa sẽ bị nghi ngờ."
Ralia cảm thấy Tama nói đúng liền đẩy Tịch Dao xuống đất, Tịch Dao khó khăn đứng lên ho sặc sụa nói.
"Ngươi muốn giết ta, Merity sẽ không tha cho ngươi đâu."
Ralia cười to.
"Hahaha ngươi nghĩ rằng ta thật sự thích hắn sao? Quả thật hắn rất đẹp trai nhưng trong mắt ta mà nói hắn chỉ là một công cụ không hơn không kém. Hơn nữa ta tự có tính toán của mình...Tama ra tay đi!"
Lời của ả vừa dứt, tỳ nữ Tama đã đâm từ sau lưng của Tịch Dao một nhát, rồi hai nhát, ba nhát, vừa giết vừa cười to, nói.
"Này thì cho người tát ta, cho ngươi chết đi con nô tỳ chết tiệt, chết ngay cho ta!!! Chết đi...hahaha."
Ánh mắt của nàng bắt đầu mờ dần, thấy Tịch Dao đã gục xuống đất từ miệng vết thương máu chảy lênh láng. Ralia lúc này cười như điên như dại.
"Hahaha đúng lắm chết đi, từ nay về sau ta sẽ là hoàng phi của Ai Cập, Merity chàng sẽ là của ta vĩnh viễn hahaha."
---------
Tịch Dao đã chết??? Làm thế nào mà Ralia có thể thoát được tội giết hoàng phi của Ai Cập? Rốt cuộc ai mới là người chiến thắng trong trận chiến cân não này?
Xuyên Về Ai Cập Làm Nữ Thần đã kết thúc quyển 1 với tình tiết cực kỳ khó tin, nu9 đã bị tiểu tam giết chết, liệu rằng nu9 có được hồi sinh? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo vào thứ 6 tuần này nhé.
- Hôm qua Miêu bận việc nên viết vội vàng quá, không kịp chuẩn sửa chính tả luôn, thật là có lỗi quá đi. Cảm ơn các bạn đã luôn luôn ủng hộ Miêu trong thời gian vừa qua, Miêu sẽ tiếp tục nỗ lực và cố gắng thêm nữa.
--------Hết [Quyển 1 - Xuyên Về và Tình Yêu] chuẩn bị ra [ Quyển 2 - Thâu Tóm và Thu Phục]--------