Lời nói kia của nàng vừa nói ra, kiến cho toàn bộ những người ở thần điện đều phải há hốc mồm, tể tướng Seti kinh ngạt cố gắng đứng vững, ông bước tới chỗ của nàng, nước mắt chảy dài trên mặt ông.
"Giọng nói đó, có phải là con không Dạ Anh?"
Nàng lúc này cũng là tháo chiếc mặt nạ đầu sư tử xuống, để lộ khuôn mặt với sắc đẹp nghiên nước nghiên thành, nàng nắm lấy tay tể tướng Seti an ủi nói.
"Là con đây, xin lỗi vì đã kiến người lo lắng và buồn bả vì con, chuyện này con sẽ từ từ giải thích sau."
Ralia không tin vào mắt mình ngạt nhiên tới mức ngã huỵch xuống đất, ả ta lắc đầu nguầy nguậy không tin, ả ta tự lẩm bẩm.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi rõ ràng đã chết vào ngày hôm đó, chính tay tỳ nữ Tama của ta đã giết chết ngươi, ngươi không thể nào còn sống được..."
Nàng nhìn bộ dạng lúc này của Ralia mà cong miệng cười.
"Tama, ý ngươi nói là người giết ta lúc đó sao, hừ tỳ nữ của mình bị người khác cải trang cũng không biết, ta nên nói ngươi ngốc hay nói tỳ nữ ta quá giỏi đây?"
Nghe thấy lời nói này của nàng, Ralia quay đầu nhìn về phía tỳ nữ Tama đang đứng, Tama nghe mọi người nhắc tới mình nên cô cũng bước tới, cô vừa đi vừa nắm lấy phần lớp da dưới cổ lột một phát, mọi người kinh ngạt đó không còn là Tama - tỳ nữ thân cận của Ralia nữa mà là Adead - một trong ba tỳ nữ thân cận nhất của Dạ Anh, từ khi nữ hoàng Li-Bi đến cô ấy gần như biến mất, không thể ngờ cô đã giả trang thành tỳ nữ thân cận của Ralia, Adead bước tới chỗ nữ hoàng Li-Bi cười nhẹ nói.
"Có lẽ là vì bà ấy ngu ngốc đó, nữ hoàng ạ."
Ralia lắc đầu, ả ta vẫn không thể tin vào những chuyện vừa xảy ra, giọng ả khàn khàn nói.
"Cho dù ngươi đó giả dạng thì ngươi lúc đó đã đâm nàng ta, làm sao nàng ta còn sống được?"
"Ý ngươi đang nói là con dao này?"
Dạ Anh lấy từ trong thắt lưng ra một thanh chủy thủ nhỏ, nàng dùng thanh chủy thủ đâm vào tay mình, nhưng khi lưỡi dao kia vừa tới được lớp da của nàng thì lưỡi dao đã lúng xuống phần cán, nhìn từ bề ngoài trông rất giống như là đã bị đâm, nàng cười bước tới chỗ của Ralia đang ngã ngửa kia mà ngồi xổm xuống nói.
"Tới bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đây chỉ cái bẫy để ngươi tự sa vào mà thôi."
Ralia nhìn thấy những gì xảy ra, ả ta không tin mình lại có thể bị lừa, ả ta quay lại nhìn Merity lập tức bò tới chân của anh, nước mắt chảy xuống nói.
"Merity bọn họ hợp mưu hãm hại ta, chàng phải làm chủ cho ta."
Merity nhìn ả, sau đó khẽ cười một nụ cười lạnh như băng, anh khom người nắm lấy chiếc cầm xinh đẹp kiều mị của ả nói, một câu nói lạnh thấu xương.
"Hãm hại nàng, phải là bọn họ đã hãm hại nàng, nhưng nàng có biết rằng ta cũng là một trong những người hãm hại nàng đó."
Lúc này Ralia và toàn bộ triều thần trên dưới của Ai Cập đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra ngay từ lúc bắt đầu nàng và hắn đã đặt bẫy, cái chết của hoàng phi, sự lạnh lừng đến vô tâm của pharaoh và đám cưới trong mơ này tất cả đều là một cái bẫy để cho Ralia sa vào. Ralia cứ lắc đầu, ả ta cố gắng đứng dậy nói.
"Tất cả...tất cả sự thật đều là..."
Ralia chưa nói hết câu nàng đã nói xem vào, nói tiếp lời của ả.
"Tất cả sự thật chỉ mang tên lừa dối mà thôi."
Ralia một lần nữa muốn ngã huỵch, nhưng với sự tài trí và kinh nghiệm của mình, ả ta vẫn đứng vững, hùng hồn nói.
"Cho dù như vậy thì sao, cho dù như thế thì sẽ như thế nào, ta vẫn là nữ hoàng của Li-Bi, chỉ cần ta muốn ta có thể kiến cho toàn bộ Ai Cập phải chôn cùng ta!"
Lời nói này kiến cho các quan đại thần nhớ ra, bọn họ thay phiên nhau lo lắng bởi họ biết với binh lực hiện tại của Li-Bi có thể đủ để đánh một mất một còn với Ai Cập.
- ---------Lời Tác Gỉa---------
Vẫn như những chap trước, sẽ sửa lại trong thời gian sớm nhất, x.lỗi các bạn nhiều.