Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 103



Rất nhanh, hai tỷ muội đã mua được hai chén cháo lớn mang về, lượng ăn cho bốn người tổng cộng mất hai đồng bối.

Bán cháo kết hợp với dưa muối cũng có thể kiếm được tiền, chỉ có điều lãi hơi ít. Đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ đầu Lê Tường không thèm suy xét tới nó.

Sau khi cả nhà ăn cháo xong xuôi, lại bắt tay vào thu dọn những dụng cụ cần thiết, lúc này bọn họ mới khoá kỹ cửa, lên thuyền rời khỏi thành.

Dọc đường đi lần này, Lê Tường lại không đi ngủ, phảng phất như nàng có một dự cảm, nếu nàng ngủ mất khẳng định sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó rất thú vị.

Quả nhiên, thuyền còn chưa cập bờ nàng đã nhìn thấy có hai nam nhân đang đứng ngay trước cửa nhà mình.

Đợi tới gần hơn một chút, lại nhìn cẩn thận hơn một tẹo, nàng mới phát ra hai nam nhân đó chính là hai phụ tử rùa đen nhà Vương Lão Bát.

Mới ngắn ngủn có hai ngày, vậy mà hai phụ tử kia đã tiều tụy đi rất nhiều, có cảm giác như hai người bọn họ vừa trải qua một cơn bạo bệnh.

“Lão Vương? Hai phụ tử các ngươi qua đây làm gì??”

“Đại Giang, ngươi đã trở lại rồi! Chúng ta qua đây muốn nhờ ngươi giúp chúng ta!”

Hai đại nam nhân một trái một phải vây quanh Lê Giang, nắm lấy tay hắn rồi nhất quyết không chịu thả ra. Không biết vì sao nhưng nhìn bộ dáng chật vật của hai người kia, Lê Tường chỉ muốn phá lên cười.

Không cần đoán cũng biết, mấy ngày nay chắc chắn cua nhà lão Vương đã c.h.ế.t rất nhiều rồi, phỏng chừng dù chúng nó c.h.ế.t đi, hắn ta cũng luyến tiếc không chịu bỏ, cứ để nhà mình ăn.

Thế nhưng trong cua c.h.ế.t có rất nhiều vi khuẩn, người khoẻ mạnh ăn vào cũng bị tiêu chảy. Nhìn bộ dạng hai phụ tử nhà này… ừm khẳng định đã kéo dài một khoảng thời gian rồi.

Ha ha, báo ứng đến rồi……

“Đại Giang à, chúng ta mua cua lông với giá bốn đồng bối mười cân, ta không nâng giá nữa, dùng giá gốc chuyển cho nhà ngươi, có được không?”

“……”

“Lão Vương, nhà chúng ta không có ý định mua cua lông nữa.”

Lê Giang vừa dứt lời, Tiểu Vương đột nhiên trượt xuống ôm chân hắn bắt đầu khóc nức nở.

“Đại Giang thúc, ngươi hãy giúp, giúp chúng ta đi, chúng ta thật sự… không tìm được người nào mua cua nũa. 50 cân cua mỗi ngày đều chết, ăn cũng không thể ăn xuể.”

“Phốc!!”

Lê Tường không nhịn được mà bật cười, bây giờ hai phụ tử này còn dám chạy đến nhà mình khóc sướt mướt, đúng là mặt dày mà.

“Những con cua c.h.ế.t đó không ăn được, chúng nó có quá nhiều thứ dơ bẩn, ăn xong, nhẹ thì miệng nôn trôn tháo, nặng thì… không dám nói.”

“Đúng đúng đúng! Đúng là miệng nôn trôn tháo, hai ngày nay chúng ta bị dày vò thảm lắm rồi.”

Giờ phút này, Vương Lão Bát đâu còn bộ dáng kiêu ngạo ngày đó nữa, trên mặt hắn ta đầy vẻ khiêm tốn, hỏi thăm Lê Tường: “Tương nha đầu, ngươi có biết cách giải độc không? Thê tử nhà ta còn có con dâu nữa, đều bệnh nằm liệt trên giường rồi.”

“Cách giải độc? Ngươi muốn cách giải độc thì phải đi tìm lang trung chứ? Ta đâu biết khám bệnh.”

“Thế nhưng ta đâu có tiền đi khám lang trung ……”

Thấy vẻ mặt không vui của Lê Tường, Vương Lão Bát cũng không dám nhắc tới chuyện tiền nong nữa, hắn đành quay đầu lại cầu xin Lê Giang.

“Đại Giang, hai chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, dù gì cũng có một chút tình nghĩa. Ngươi có thể giúp thì hãy cứu ta một lần đi, chỉ một lần này thôi! Ta thật sự không còn cách xử lý đống cua lông đó!”

Tất cả đều biết hắn mua vào chỗ cua lông đó với giá bốn đồng bối mười cân, xé lẻ ra không bán được, càng đừng nói tới chuyện bán hết cả lô. Hắn lại luyến tiếc không nỡ giảm giá xuống, vì vậy cứ ôm ở nhà tới tận hôm nay.

Lê Giang có chút mềm lòng, dù hắn biết Lão Vương này chẳng tốt lành gì, nhưng phẩm chất của Tiểu Vương lại chưa tới nỗi xấu. Hiện tại, bị một nam nhân ôm chân khóc lóc thảm thiết, hắn cũng có chút không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.