Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 313



Hiện tại người một nhà đã đóng cửa, vây quanh trong phòng bếp nhìn Lê Tường làm đồ ăn ngon.

“Biểu muội, ngươi chưng nhiều gạo kê như vậy làm gì?”

Đầy cả một thùng lớn đó, chỉ sợ nhà bọn họ có tám, chín miệng ăn cũng ăn không hết.

“Ta đâu có hấp cho bây giờ!”

Lê Tường mở cái nắp lên, xem xét bên trong một chút, gạo kê bên trong đã được hấp hoàn hảo rồi, nhưng một mình nàng không ôm nó xuống được, đành phải nhờ phụ thân tới hỗ trợ.

Hai người đặt thùng gạo kê to đùng kia lên bàn, lại đổ gạo kê bên trong vào hai cái chậu gốm lớn.

Gạo kê mới ra nồi còn nóng bỏng dính tay, Lê Tường múc vào trong đó một gáo nước sôi để nguội đã sớm chuẩn bị từ trước, sau đó nghiêng chậu gốm về một phía, dùng tay miết những cục gạo kê đang dính vào nhau thành từng hạt rời rạc.

Đổ ba bốn gáo nước là ổn định, lại chuyển qua khâu trộn lẫn trộn lẫn, rất nhanh sau đó gạo kê trong chậu đã nguội lại. Lúc này cần phải đổ phần nước dư thừa trong chậu ra.

Nhiệt độ vừa phải, rải men rượu được nghiền thành bột vào bên trong, trộn lẫn đều đều, lại đào một cái hố nhỏ ở ngay khoảng giữa, trên mặt rắc thêm một tầng bột men rượu là được.

Lê Tường đậy cái nắp lại, sau đó mang hai cái chậu kia ra gác lên một góc bệ bếp. Ngày thường nấu cơm nhiệt độ trên bệ bếp rất cao, chúng nó cũng có thể mau chóng lên men.

Nàng đã hỏi thăm rồi, bởi vì ngày mồng tám tháng chạp phải làm cháo có vị ngọt, cho nên mỗi năm đồ ăn tham gia vào đại hội thử đồ ăn kia cũng là món ngọt. Vừa lúc nàng đang thèm rượu gạo, liền dứt khoát nấu hai chậu gạo kê thử xem.

Nói thật nàng đều không có cái gì nắm chắc làm thành công hai chậu rượu gạo này. Rốt cuộc gạo kê của thời đại này và gạo nếp hiện đại vẫn có sự khác nhau.

Cùng một công thức, nhưng nguyên liệu nấu ăn hơi có chút sai khác sẽ cho ra hương vị thành phẩm chênh lệch rất lớn. Bởi vậy, bản thân nàng cũng không rõ sau khi hai chậu gạo kê này lên men, nó sẽ thành một thứ như thế nào.

“Bây giờ cứ đặt chúng nó ở trên bệ bếp, ở loại thời tiết lạnh giá như thế này, nếu đặt chúng nó trong ngăn tủ, sẽ lên men rất chậm. Nhưng đặt trên bệ bếp, chắc chỉ cần hai ngày là mở được thôi, nhưng trong vòng hai ngày đó các ngươi đừng tùy tiện mở nắp, mở ra sẽ hỏng hết không dùng được nữa.”

“Biết rồi, vậy rốt cuộc là ngươi đang làm gì vậy? Thần thần bí bí.”

“Có lẽ nên gọi nó là rượu gạo, cũng có thể nói là rượu nếp than, chẳng qua còn phải chờ lúc mở cái nắp ra mới biết được.”

Lỡ như làm hỏng thì sao? Thì bây giờ nàng thổi phồng hương vị của nó bao nhiêu, đến lúc đó bị vả mặt cũng đau bấy nhiêu.

Người một nhà dọn dẹp một chút rồi từng người lên phòng ngủ.

Hai ngày sau, mắt thấy ngày mai đã phải tham gia cái đại hội thử đồ ăn kia rồi, cuối cùng Lê Tường cũng bưng hai cái chậu trên bệ bếp kia xuống.

Vừa khẽ hé một chút cái nắp kia lên, đã ngửi được hương rượu thoang thoảng từ bên trong bay ra, trong lòng nàng đã nắm chắc hơn phân nửa.

Tốt xấu gì cũng ủ ra mùi rượu rồi. Chỉ cần thành phẩm không chua, cũng coi như nàng đã miễn cưỡng thành công.

“Mau mở ra nhìn một cái?”

Quan Thúy Nhi ở bên cạnh xoa tay, hưng phấn ghê gớm. Trong hai ngày này, nàng ấy luôn nhìn chằm chằm vào hai cái chậu đó, cứ như đang nhìn hai món ăn cực kỳ ngon ngọt, thế nhưng cố tình lại không được ra mở nắp lên nhìn vào bên trong, khiến trong lòng nàng ấy vô cùng ngứa ngáy.

“Biểu tỷ, ngươi tới mở đi.”

“Ta mở ư?!”

Quan Thúy Nhi được sủng ái mà kinh sợ, nàng ấy nén hô hấp duỗi tay mở nắp lên một cái. Vừa mở nắp lên một cái, mùi rượu thơm nồng đã ập vào mặt, cực kỳ thơm.

Lê Tường nhìn thoáng qua, gạo kê bên trong đều đã trôi nổi lên, phía dưới đó là gạo kê đã lên men ra rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.