Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 320



Chỉ cần không chú ý một cái thôi, nhất định khuôn mặt nhỏ của nàng sẽ giống hệt Đại Long trước kia.

Lê Tường làm món này khá thuận buồm xuôi gió, ít nhất cũng không bị dầu b.ắ.n vào mặt. Chú ý tới độ lửa, lăn qua lộn lại một hồi, tất cả những viên bột đều được phủ kín bởi nước đường.

Sau đó bỏ chúng nó vào chảo dầu, từng viên bột bắt đầu phồng lên, rực rỡ vô cùng đẹp mắt.

Làm xong mười phần ăn, cũng chỉ tốn thời gian nửa nén nhang.

Cẩm Thực Đường đã làm xong món đồ ăn thứ hai.

Những người khác vẫn đang trong quá trình quan sát nồi canh hầm của mình, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi có chút nôn nóng.

Chờ sau khi món đồ ăn thứ hai được mang lên, Lê Tường đã đổi dầu mới, chuẩn bị chiên thịt, trình tự chế biến món thịt thăn chua ngọt này cũng không khác mấy so với món cá chua ngọt nàng đã dạy Tần Lục, chỉ là đổi từng miếng cá thành miếng thịt mà thôi.

Ở thời đại này, ba món đồ ăn nàng làm chính là những món cực kỳ mới lạ.

Lý đại nhân chỉ ăn thử một miếng chè trôi nước nấu cơm rượu đã không nhịn được lên tiếng ngợi khen: “Năm nay ý tưởng của Cẩm Thực Đường không tồi, hương vị rất thơm ngọt, còn có hương rượu thoang thoảng, trong thời tiết như thế này được ăn một chén chè trôi nước nhỏ ấm áp như vậy, thật sự là không tồi, không tồi.”

Trong lòng Vu Cẩm Đường đầy vui vẻ, lão lập tức đứng lên cảm tạ Lý đại nhân tán thưởng, sau khi trở lại bàn của mình, lão mới nếm thử món chè trôi nước nhỏ trước mặt.

Một miếng chè trôi nước mang theo hương rượu thoang thoảng, ăn xong không chỉ khiến cả người ấn nóng, ngay cả trái tim đang hồi hộp của lão cũng từ từ bình tĩnh xuống.

Quả nhiên, Lê Tường tiểu nha đầu là một người không đơn giản, tiêu chuẩn món đồ ngọt này đã không phân cao thấp với sư phụ Từ của Đông Hoa.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là ý tưởng mới, hàng năm Lý đại nhân đã ăn không biết bao nhiêu tổ yến cùng ngân nhĩ, phải là những ý tưởng mới kiểu này mới có cơ hội lọt vào tầm mắt của Lý đại nhân.

“Đại nhân, món đồ ăn thứ hai của Cẩm Thực Đường đã xong.”

“A? Nhanh như vậy? Mau bưng lên đây đi.”

Lý đại nhân bỏ cái chén không trong tay mình qua một bên, hắn cảm thấy cực kỳ chờ mong với món đồ ăn thứ hai của Cẩm Thực Đường.

Nghe nói lần này bọn họ đã thay đổi một vị đầu bếp, nói không chừng người này có thể mang tới cho hắn niềm vui bất ngờ.

“Đại nhân, món này tên là bánh rán dầu.”

Miếng bánh rán vừa chiên xong còn nồng nàn mùi hương đã được đưa tới trên bàn Lý đại nhân và các vị lão bản.

Bánh vừa vớt khỏi dầu còn rất nóng, thế nhưng đã vớt được một khoảng thời gian, lại trong tiết trời lạnh giá như thế này, ngay bây giờ đưa lên miệng ăn đã không còn quá nóng nữa.

Lý đại nhân ngồi trên ghế chủ vị, tự nhiên hắn cũng là người đầu tiên động đũa.

Trước kia, chưa bao giờ hắn được ăn một món đồ ngọt như vậy, gắp một miếng bánh rán lên, vậy mà còn kéo theo sợi đường trong suốt, cắn một miếng vào lớp vỏ xốp giòn bên ngoài, vậy mà trong nháy mắt, hương vị đã biến thành mềm mại, càng nhai càng thơm, đặc biệt là lớp vỏ giòn tan bên ngoài kia.

Lý đại nhân không nhịn được lại ăn thêm vài cái nữa.

Thấy Lý đại nhân có hứng thú với món này như vậy, những vị lão bản khác đều có chút sốt ruột.

Phía sau còn rất nhiều những món ăn khác đó, nếu ngay bây giờ Lý đại nhân đã hứng khởi tới mức ăn no rồi, vậy Lý đại nhân làm sao còn ăn được những món khác nữa?

Lần này đúng là bọn họ đã xem thường Cẩm Thực Đường rồi, ngoi ngóp bao nhiêu năm, vậy mà hôm nay lại lật mình một cái.

Nhìn bộ dáng vừa lòng của Lý đại nhân kia, nói không chừng tư cách gánh vác hôm nay sẽ có một phần rơi vào tay Cẩm Thực Đường rồi, thật khiến người ta chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.