Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 333



Trong đám bọn họ cũng chỉ có một mình tiêu đầu Sài tương đối lợi hại, có thể ngăn cản được mấy chục chiêu của Thanh Chi, còn đám người Ngũ Thừa Phong, căn bản không thể chống đỡ nổi người được tiếp thu huấn luyện từ nhỏ như nàng ấy.

“Ai! Ngừng ngừng ngừng! Đừng đánh! Chúng ta không phải người xấu!”

Trên m.ô.n.g tiêu đầu Sài vừa ăn một cước, bây giờ hắn cũng bất chấp cái gì mà ẩn ở nơi tối tăm bảo vệ cố chủ nữa rồi, hắn vội vàng hô lớn tên Lê Tường nhờ nàng ra cứu mạng.

Nữ nhân này xuống tay quá nặng, nếu hắn còn ngoan cố không chịu gọi Lê Tường, chỉ sợ sau ngày hôm nay, hắn sẽ phải trở về nằm dưỡng thương mười ngày nửa tháng mất.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi từ từ! Đừng đánh vội!”

Lê Tường từ trong phòng cầm đèn đi ra, chiếu sáng một lượt những người đang nằm trên mặt đất.

“Tiêu đầu Sài, tứ ca…… Tại sao lại là các ngươi?”

Vừa rồi khi nghe Thanh Chi nói bên ngoài có kẻ trộm, nàng đã sợ tới mức trái tim trong lồ ng n.g.ự.c đập dồn dập muốn nhảy cả ra ngoài, không nghĩ tới, đám người ở bên ngoài lại là người quen.

“Tương nha đầu, ngươi quen bọn họ ư? Vậy mấy người này là người tốt sao?”

“Tự nhiên là người tốt! Chúng ta là tiêu sư của tiêu cục Vĩnh Minh, không thể là người xấu được.”

Tiêu đầu Sài đau đến nhe răng trợn mắt, hắn cố gắng lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, nhưng không có ý muốn nhiều lời với Thanh Chi.

Thanh Chi cũng không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, sau khi nàng ấy xác định với Lê Tường những người này đều không phải người xấu, nàng ấy lập tức lên xe rời đi.

Nàng ấy vừa đi, tiêu đầu Sài mới kể cho Lê Tường nghe chuyện Vu lão gia tử mướn người của tiêu cục Vĩnh Minh tới bên này gác đêm bảo vệ Lê Gia.

“Hoá ra là như vậy…… Thật vất vả cho các ngươi, mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi trước đã.”

Bên ngoài lạnh như vậy, còn phải gác đêm, thật sự không dễ dàng.

Lê Tường mời bọn họ đi vào, thế nhưng mấy người bên ngoài rất quật cường, nói gì bọn họ cũng không chịu.

Kỳ thật, do bị Thanh Chi đánh thành cái dạng này, nếu đi vào bọn họ cảm thấy rất xấu hổ.

Đám người tiêu đầu Sài đều ôm suy nghĩ ấy trong lòng, vì vậy tất cả đều vội vàng từ chối.

Thấy khuyên bọn họ không được, Lê Tường chỉ có thể để bọn họ tuỳ ý bảo vệ nhà mình ở bên ngoài.

Chẳng qua nàng lập tức quay đầu nấu cho mỗi người bọn họ hai cái trứng gà lại rót thêm một chút nước ấm mang ra, xem như hết lòng quan tâm chăm sóc.

Người ta đã lấy tiền làm việc, nàng cũng không tiện can thiệp quá nhiều. Nói thật, từ khi biết có bọn họ bảo vệ bên ngoài nhà mình, trong lòng nàng cũng yên tâm hơn nhiều lắm.

Dù mấy người ngoài kia vừa bị Thanh Chi đánh cho một trận, dường như hơi yếu ớt một chút. Nhưng nguyên nhân thực sự lại là Thanh Chi quá lợi hại.

Trước kia cũng không biết nàng ấy làm gì mà lại trở thành thủ hạ của Tần Lục Gia, nhưng nàng lại biết Liễu phu nhân vẫn nói Thanh Chi đi theo Liễu phu nhân là nhân tài không được trọng dụng.

“Tương Nhi, bên ngoài không có chuyện gì chứ?”

Hồi nãy, Quan thị đã mơ hồ nghe được từ trộm cắp gì đó. Ngay lập tức bà đã nghĩ tới chuyện lần trước kia cửa hàng nhà mình bị trộm viếng thăm, chúng còn làm Lạc Trạch bị thương nữa. Bởi vậy, từ nãy tới giờ trong lòng bà đang hoang mang rối loạn ghê gớm.

“Nương, yên tâm đi, không có việc gì, chỉ là mấy người tiêu đầu Sài được Vu lão gia tử mướn tới bảo vệ nhà chúng ta. Hồi nãy bọn họ ở bên ngoài bị Thanh Chi tỷ phát hiện, lại bị nàng ấy hiểu lầm, nhưng bây giờ đã không cò chuyện gì rồi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tới tới tới,Tường Nhi, ta nấu cháo còn ấm đó, ngươi nhanh tới ăn chút đi.”

Quan thị vừa bưng đồ ăn đặt lên bàn vừa nhắc mãi: “Từ sau khi được mua về đây, mấy người Đào Tử vẫn luôn ở trong cửa hàng, chưa từng đi đâu cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.