Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 379



“Sư phụ, tào phớ này chỉ cần nén lại một chút là trở nên cứng ư?”

Tào phớ trong nồi cực kỳ mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ tan rồi, đâu giống đậu hũ này, sư phụ cầm nó trên tay, cắt tới cắt lui một hồi cũng không nát, thật sự thần kỳ.

“Nếu ngươi nén nó lâu thêm một chút, nó còn cứng hơn nhiều. Đừng động tới những khuôn đậu hũ khác, cứ để chúng nó ở đấy, chờ tới buổi tối ta sẽ cho các ngươi một bữa ăn khuya thật ngon.”

Vừa dứt lời, nàng đã nghe được thanh âm nuốt nước miếng của Hạnh Tử.

“Nha đầu không có tiền đồ, lo làm tào phớ của ngươi đi.”

Đã vài ngày Lê Tường không vào bếp, hôm nay lại làm đậu hũ, vì vậy nàng dứt khoát nấu chút cơm ngô, lại hầm một bát canh tảo tía xương sườn. Sau đó mới bắt đầu xào rau.

Những miếng đậu hũ non sau khi cắt xong, cần phải bỏ vào canh, làm như vậy hương vị của nó sẽ càng ngon hơn.

Nàng vớt đậu hũ đã chần qua nước sôi ra ngoài, rửa nồi sạch sẽ rồi mới đổ dầu và tương đậu tằm vào.

Tương đậu tằm này được nàng tự tay làm từ đậu tương, lại trộn thêm một chút tương ớt, tuy hương vị không bằng đậu cà vỏ của Tứ Xuyên thời hiện đại nhưng xào lên vẫn rất thơm. Có điều vị cay của tương này rất nồng, mỗi lần xào đều phải bị hun cay cả mắt.

Những lúc như thế này, nàng lại nhớ nhung cái máy hút khói dầu da diết.

“Tứ ca, cho lửa nhỏ một chút.”

Lê Tường đang đảo tương đậu tằm trong nồi, xào thơm rồi mới thả đậu hũ vào. Đã thả đậu hũ vào thì không cần đảo nữa, liền chỉ cần dùng xẻng sắt lật qua lật lại một hồi, đậu hũ sẽ nát hết.

Cho nên nàng trực tiếp cho nước vào nồi nhưng không để ngập đậu hũ, lại thêm chút muối, tỏi bằm, nước tương, bột hạt tiêu. Nếu thích ăn chua, có thể thêm chút dấm.

“Sư phụ…… Này, là xào rau ư?”

Ninh đậu hũ trong một nồi nước, hương vị có thể ngon ư?

“Nông cạn, ta vẫn chưa bỏ ra khỏi nồi đâu.”

Lê Tường đi tới ngăn tủ lấy chút bột củ sen ra, hoà vào trong nước, đây mới là linh hồn của món đậu hũ Ma Bà. Không có nó, cái nồi kia chỉ là nước nấu đậu hũ thôi.

Chờ đậu hũ trong nồi được đun tới mức sôi ùng ục, nàng lại khuấy chén bột củ sen hoà nước thêm một lần nữa rồi cẩn thận đổ vào nồi, món canh đậu hũ lập tức trở nên sền sệt.

Bỏ một nồi đậu hũ thơm ngào ngạt ra khỏi nồi, lại rải lên một chút hành hoa, chỉ cần ngửi mùi vị thôi cũng có thể ăn được một chén cơm.

Lê Tường lại xào hai đ ĩa rau xanh và ba món đồ ăn thịt, như vậy là đủ cho một mâm cơm gia đình rồi.

Nàng làm xong đồ ăn, cửa hàng cũng vừa đóng cửa, người một nhà rửa tay xong lập tức ngồi trên bàn. Nhưng vừa ăn hai miếng, bọn họ đã nghe được có người gõ cửa sau.

“Ai nha?”

“Ông chủ Lê gia có thể ra ngoài một chút không? Có chuyện quan trọng.”

Thanh âm bên ngoài là một giọng nam trong trẻo, Lê Tường có cảm giác thanh âm này rất giống những giọng nói nàng nghe được trong kịch cung đình.

“Phụ thân, để ta đi?”

“Không, ngươi ăn cơm đi để ta.”

Lê Giang lưu luyến ăn xong một muỗng đậu hũ, lại làm thêm một miếng cơm, lúc này hắn mới đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

Dù trời âm u, cũng có thể nhìn thấy người bên ngoài đang mặc một bộ áo gấm, chắc hẳn là tới từ một nhà giàu có.

“Ta chính là ông chủ cửa hàng, Lê Giang, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì quan trọng?”

“Ông chủ Lê, là như thế này, hôm nay chủ tử nhà ta được ăn một chén tào phớ trong tiệm ngươi, nghe nói thứ này được làm từ đậu nành, là đồ chay đúng không? Khẳng định là đồ chay ư?”

“Đúng đúng đúng.”

Lê Giang biết có vài gia đình giàu có không thích ăn đồ mặn, chỉ thích đồ chay, vì vậy hắn lập tức bảo đảm: “Chỉ dùng đậu nành và nước, tuyệt đối là đồ chay.”

Người nọ nghe xong lại gật gật đầu, bộ dáng rất vừa lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.