Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 570



Chỉ cần ngươi có thể ăn, cứ việc đi lấy, ăn tới no mới thôi. Người có sức ăn lớn nhất, một bữa cơm cũng chỉ ăn được ba cái màn thầu, chẳng đáng là bao.

Lê Tường xào khoai tây sợi chua cay và món thịt xào mộc nhĩ, đều là những món đồ ăn rất hợp để kẹp màn thầu.

Mấy người Đào Tử đều được ăn rồi, cho nên bọn họ trực tiếp gắp đồ ăn kẹp vào màn thầu vừa ăn vừa làm việc, đôi khi cũng bớt thời giờ uống một ngụm canh, bữa cơm trưa cứ như vậy đối phó đi qua.

Nhưng Tiểu Hoa và A Nhược mới tới đâu dám làm như vậy. Lúc các nàng còn ở khu môi giới, đều phải chờ quản sự chia đồ ăn cho các nàng, các nàng mới được ăn, chia nhiều ăn nhiều, chia ít ăn ít.

“Tiểu Hoa, A Nhược các ngươi lại đây.”

Lê Tường vẫy vẫy tay, hai cô nương lập tức phủi bụi trên người rồi đi tới.

“Phòng bếp của chúng ta đều cùng nhau ăn, chúng ta ăn cái gì, các ngươi ăn cái đó. Nào, đi rửa tay đi, lấy màn thầu bẻ ra rồi tự mình gắp đồ ăn kẹp vào ăn. Thế nhưng cần phải ăn nhanh một chút, chốc lát nữa lại phải làm việc rồi.”

Hai cô nương vừa nghe đã kinh ngạc. Những món ăn trên bàn đều thơm ngào ngạt như vậy, lúc các nàng nhóm lửa ở bên dưới đã ngửi được mùi rồi, nhưng hai người trăm triệu lần không nghĩ tới mình cũng được ăn những món ngon lành đó. Thật sự khiến người ta vui không nhịn được.

Hai người vội vàng chạy đi rửa tay rồi cầm màn thầu lên bắt đầu gặm.

Nói thật, được ăn thứ mềm mại như màn thầu này đã là quá đủ với hai người, đặc biệt là A Nhược, hơn nửa năm nay, nàng ấy đều phải ăn cỏ trấu, nhiều lúc còn phải uống cả nước bùn.

Hiện giờ được ăn những thứ ngon lành nhường này, A Nhược lại nhớ tới những ngày trước kia rồi không nhịn nổi đôi mắt nàng ấy bỗng trở nên đỏ ửng.

Lê Tường vừa quay đầu lại đã thấy hai mắt A Nhược đỏ như thỏ con, nàng ấy cứ ôm cái màn thầu nhưng lại không gắp đồ ăn, còn tỏ vẻ cực kỳ quý trọng từng miếng từng miếng ăn màn thầu.

Một màn này nháy mắt lại chọc trúng phần mềm mại trong tim nàng.

“Có ăn được cay không?”

Nghe Lê Tường hỏi chuyện, A Nhược vội vàng ngẩng đầu lên trả lời: “Có thể, có thể……”

“Cho ta.”

Lê Tường duỗi tay muốn màn thầu của A Nhược, sau đó nàng trực tiếp bẻ nó ra gắp không ít khoai tây sợi và thịt sợi cho nàng ấy.

Tiếp theo, nàng mới cầm cái chén múc cho A Nhược một chén đầy canh xương hầm.

“Canh đều được đặt bên trong bình gốm bên kia, phòng bếp không thiếu bất cứ thứ gì. Về sau muốn ăn cơm ăn canh, cứ tự mình đi múc.”

A Nhược ngơ ngác nhận cái chén, theo phản xạ có điều kiện, nàng ấy mở miệng đồng ý. Nhưng mãi cho đến khi hai tay bị bỏng bởi canh nóng trong chén, nàng ấy mới hồi phục lại tinh thần.

Chủ nhân thật sự tốt với nàng ấy……

Nàng ấy lại muốn khóc……

A Nhược hít hít cái mũi rồi hung hăng cắn một miếng màn thầu đã được kẹp đồ ăn, món này thơm đến mức nàng ấy không ngăn nổi nước mắt lăn dài trên má mình.

Kết quả A Nhược vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt u oán của Tiểu Hoa bên cạnh, nàng ấy lại chớp chớp mắt rồi quay đầu về.

Vừa rồi màn thầu trong tay nàng ấy được A Tường cô nương tự mình kẹp đồ ăn cho, Tiểu Hoa lại chỉ được một lời nói, dường như đãi ngộ kém hơn một chút.

“Tiểu Hoa, ăn canh nhé?”

“……”

Tiểu Hoa không quan tâm tới nàng ấy, Tiểu Hoa tự gắp một chút đồ ăn kẹp vào màn thầu của mình.

Ăn xong, Tiểu Hoa lại tiếp tục đi nhóm lửa. A Nhược cũng không dám ăn quá lâu, nàng ấy gặm hai ba miếng đã ăn xong màn thầu rồi, sau đó mới uống hết chén canh, cuối cùng mới vội vàng trở về trước bệ bếp của Khương Mẫn nhóm lửa.

Một buổi trưa trong phòng bếp đều là thanh âm của các loại nồi chén gáo chậu, thi thoảng còn phát ra tiếng bụng sôi ùng ục vì mùi hương thức ăn quá ngon nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.