Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 573



Lê Tường đặt hai bộ xiêm y mới mua cho hai nàng ấy vào sọt kim chỉ, lại để hai đôi hoa tai lên bàn.

“Đây là xiêm y ta mua cho các ngươi, khuyên tai là phụ thân ta mua cho các ngươi. Mỗi người một đôi, cất kỹ đi.”

Hai tỷ muội Đào Tử đưa mắt nhìn nhau, hai nàng đều mờ mịt không hiểu chuyện gì.

“Sư phụ, tại sao lại đột nhiên mua thứ này cho chúng ta?”

Thời điểm này không phải năm mới, càng không phải ngày lễ gì, sư phụ đột nhiên mua xiêm y còn có trang sức, nghĩ như thế nào cũng thấy không thích hợp.

“Sư phụ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhận A Nhược kia làm đồ đệ?” Hạnh Tử chưa thèm nhìn mấy thứ đồ trên bàn đã theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Tường, quay đầu qua bĩu môi nói.

Thấy hai nàng ấy đều hiểu sai hết rồi, Lê Tường cũng không đùa các nàng nữa, nàng nghiêm túc nói chuyện mình đi làm sáng nay cho hai nàng ấy nghe.

“Hôm nay ta và phụ thân cùng tới phủ nha, tiêu huỷ nô tịch cho hai người các ngươi.”

“Cái gì?!!”

Hai tỷ muội Đào Tử kinh hoảng, các nàng không tài nào nghĩ ra được buổi sáng Lê Tường ra cửa lại vì tiêu huỷ nô tịch cho mình. Bọn họ còn cho rằng nàng chỉ đi mua nha đầu mà thôi……

“Sư phụ……”

Hai nha đầu đều nghẹn ngào nói, khuôn mặt nước mắt lưng tròng của bọn họ thật sự chọc người trìu mến.

Những người chưa từng làm nô tài một ngày nào, sẽ không thể hiểu nổi tâm tình hiện giờ của bọn họ.

Tuy các nàng được Lê Tường thu làm đồ đệ, cũng có một chỗ đặt chân, mỗi tháng còn có tiền công, cuộc sống trôi qua bình yên hơn ngày xưa nhiều lắm.

Nhưng có nô tịch trong người, vĩnh viễn sẽ kém người ta một bậc, nói cái gì cũng không có tự tin.

Giống như là trên người bị đeo gông xiềng vậy, cho dù cuộc sống tốt đẹp đến mấy, trước sau vẫn có một loại cảm giác bị áp bức không thở nổi.

Hiện giờ sư phụ đã tháo gông xiềng cho hai người……

“Cảm ơn sư phụ!” Hai người cùng nhau quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Lê Tường.

Lê Tường sợ một màn này nhất, nàng vội vàng kéo hai người kia lên.

“Biết rõ ta không thích như vậy, còn quỳ tới quỳ lui. Nếu hai người thật sự có lòng, thì học nấu nướng cho giỏi vào, cứ chia sẻ công việc cho ta, ta đã cảm thấy vô cùng thoả mãn rồi.”

Nàng cầm xiêm y lại, ướm thử trên người bọn họ rồi vừa lòng gật gật đầu.

“Lúc đi mua ta còn sợ mua sai kích cỡ, cứ chiếu theo kích thước lần trước mua rộng ra một chút, vừa vặn để hai người mặc bây giờ. Màu đỏ thẫm không hợp để mặc đi làm, cho nên ta mua màu hoa hồng, có thể mặc hàng ngày.”

Hai tỷ muội Đào Tử ôm xiêm y của mình như bảo bối, trên mặt đẫm lệ nhưng lại nở nụ cười.

“Cảm ơn sư phụ!”

Chỉ cần là sư phụ mua, kể cả là một tấm vải rách, hai nàng cũng thích!

“Được rồi, nhanh dọn dẹp mà ngủ đi, trời cũng không còn sớm.”

Lê Tường nhớ sổ sách của mình còn chưa làm xong, nàng không ở đây thêm nữa. Sau khi Lê Tường an ủi hai tỷ muội Đào Tử vài câu, đã trở về phòng rồi.

Nàng vừa viết được mấy hàng chữ, đột nhiên dừng bút đi vào kho hàng.

“A Nhược……”

“Ai! Tới!” A Nhược đang chuẩn bị thay quần áo đi ngủ, lại nghe Lê Tường gọi nàng ấy ở bên ngoài, A Nhược lập tức chạy ra.

“A Tường cô nương, có gì phân phó?”

“Ngươi có biết chữ không?”

A Nhược do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật: “Ta biết……”

“Có biết viết không?”

“Cũng…… biết.”

Lê Tường rất hài lòng với sự thành thật của nàng ấy, nàng trực tiếp kéo nàng ấy vào phòng của mình.

“Qua xem sổ sách này đi, ngươi có hiểu nội dung trên đó không?”

Nàng đưa cuốn sổ ghi chép của lão kế toán trong phòng thu chi giao cho A Nhược.

Xem như đây là một lần khảo nghiệm nho nhỏ đi, nếu nàng ấy có thể đọc hiểu, lại biết viết chữ, chẳng phải nàng đã có một kế toán phòng thu chi dự bị bổ sung rồi sao? Thật là tiện lợi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.