Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 582



Tâm trạng không thoải mái dễ dẫn đến những căn bệnh khác lắm. Nàng đã từng nghe nhiều tin tức về căn bệnh trầm cảm sau sinh ở thời hiện đại rồi.

Đại bộ phận những người mắc căn bệnh đó, đều do người trong nhà quan tâm chăm sóc không đủ tốt, cũng có một bộ phận nhỏ chính là ngày thường những người khác không chú ý tới vài chi tiết nhỏ nhặt, mới khiến sản phụ đi vào ngõ cụt như vậy.

Thử nghĩ mà xem, mỗi ngày đều phải nằm trên giường, không được đi bất cứ nơi đâu, tẩu tử đã đủ phiền muộn rồi, bây giờ cả niềm vui ăn uống duy nhất cũng không được thoả mãn, trong lòng nàng ấy sẽ âu sầu biết bao nhiêu?

“Sư phụ, lươn đã được đưa tới, ngươi muốn xào như thế nào?”

“Đưa tới rồi? Có bao nhiêu con?”

“Ách…… Đếm không hết.”

“……”

Lê Tường đi theo Yến Túc ra ngoài sân kiểm tra, cừ thật, có tận hai thùng lớn đầy lươn.

Bên trong thùng có chi chít những con lươn có kích thước to bằng cánh tay Tiểu Phúc Bao, nhìn một cái cũng khiến người ta nổi da gà toàn thân.

“Cừu thúc làm nghiêm túc quá, gom nhiều lươn như vậy……”

Tẩu tẩu chỉ có một mình, đâu thể ăn hết nhiều lươn như vậy? Xem ra tửu lầu nhà nàng lại có thêm một món đồ ăn mới rồi.

“Được rồi, mua thì cũng mua rồi, cứ mang ra chế biến hết là được.”

Lê Tường gọi Nhị Sinh qua đây, nàng bắt đầu hướng dẫn hắn cách làm thịt con lươn.

Nói đến cũng thấy buồn cười, người có lá gan lớn nhất sau bếp của tửu lầu chính là Nhị Sinh và A Thất.

Hai người bọn họ không chỉ tay không bắt tôm hùm đất, còn dám tay không bắt sâu, kể cả con lươn trơn trượt như vậy cũng không sợ chút nào.

Loại động vật như con lươn này, nếu gọi Đào Tử Hạnh Tử tới ra tay, chỉ sợ hai nàng ấy chưa sờ tới chúng nó, đã kêu gào ầm ĩ rồi.

Không được, phải rèn luyện thêm cho hai người ấy, làm gì có chuyện đầu bếp mà không dám động dao?

“Đào Tử! Hai người các ngươi tới đây một chút!”

“Sư phụ, kêu chúng ta có chuyện gì?”

Hai tỷ muội Đào Tử đang rất vui vẻ, bọn họ chưa kịp rửa tay đã chạy ra rồi.

“Lại đây, ta dạy các ngươi làm thịt con lươn.”

Hai tỷ muội Đào Tử: “!!!”

“Tới tới!”

Hai tỷ muội Đào Tử vừa ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy những con lươn đang không ngừng uốn lượn trong sân, có thể nhận thấy dịch nhầy bóng loáng trên người chúng bằng mắt thường, nhìn một cái thôi, đã khiến da đầu hai nàng ấy tê dại.

“Sư phụ, ngươi kêu chúng ta làm cái gì?”

Lê Tường cười rồi chỉ vào mấy thùng lươn trên mặt đất nói: “Lại đây học cách xử lý lươn. Làm đầu bếp hiển nhiên phải biết cách xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi. Ta biết nhìn thứ này có chút đáng sợ, thế nhưng các ngươi cứ coi nó là cá đi, không phải cá cũng bơi lội tung tăng sao? Qua bên này thử xem.”

Hai tỷ muội Đào Tử: “……”

Đào Tử đầy mặt đều là hai chữ từ chối.

“Sư phụ…… Ta tình nguyện làm thịt mười con cá cũng không muốn làm thịt thứ này.”

Hạnh Tử cũng gật gật đầu phụ hoạ, thậm chí nàng ấy còn tránh né ra phía sau tỷ tỷ mình, không muốn nhìn thứ sinh vật đáng sợ đằng kia.

Lúc này Yến Túc từ bên trong đi ra, hắn trực tiếp xung phong nhận việc nói: “Sư phụ! Cho ta tới làm thịt con lươn đi!”

Rõ ràng lúc trước hắn cũng là một trong số những người vừa nhìn thấy con lươn đã vội vàng từ chối, bây giờ lại lấy hết can đảm ra nói muốn làm thịt con lươn. Lê Tường nhướng mày, được, nàng đồng ý với yêu cầu của hắn.

“Vậy ngươi đến đây đi, hai người Đào Tử đi nấu ăn trước.”

Đào Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng ấy nhanh chóng quay vào phòng bếp. Hạnh Tử có chút lo lắng nhìn Yến Túc, thấy bộ dáng hắn rất kiên định, như đã dự liệu trước, nàng ấy cũng yên lòng vào phòng bếp.

Thế nhưng nàng ấy vừa đi, người nào đó hồi nãy còn thẳng lưng ưỡn n.g.ự.c đã đổ sụp xuống, khiến Lê Tường không nhịn được cười.

“A Túc, chịu khó học tập A Thất đi, làm đầu bếp không chỉ cần phải biết nấu đồ ăn, còn phải biết những thứ cơ bản như thế này nữa. Ngươi làm thịt xong 50 con lươn là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.