Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 618: Phiên ngoại 4



Lê Giang đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không để hôn lễ của nữ nhi xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

A Thất đã khắc sâu hình ảnh đôi phu thê này từ lâu rồi, hắn vừa nhận nhiệm vụ đã tới cửa lo chuyện tiếp khách của mình.

Tới chạng vạng khi chủ nhân nhà bọn họ sắp bái đường cũng không nhìn thấy hai bóng người kia.

Trời dần dần tối, thực khách bình thường trong tửu lâu cũng tan gần hết rồi, hiện nay chỉ còn lại khách nhân tới nơi này chúc mừng bà chủ nhà bọn họ.

Từng chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại ở cửa, gần như hơn phân nửa những ông bà chủ lớn, có tiếng tăm trong thành đều tới nơi này.

Dù ánh mắt A Thất nhìn người có chuẩn tới mức nào thì cũng trở nên hoa mắt chóng mặt vì khách khứa của hôn lễ hôm nay, ngay lúc hắn đang tựa vào cạnh cửa chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bỗng dưng lại có một chiếc xe ngựa dừng ngay cửa tửu lâu.

Nhìn bề ngoài, chiếc xe ngựa nào cực kỳ mộc mạc nhưng nó lại lớn hơn xe ngựa tầm thường rất nhiều, có thể hình dung như thế này, chiều dài của thùng xe đủ cho một nam nhân vóc dáng cao to như hắn nằm thoải mái.

A Thất theo thói quen, tự mình bưng một chiếc ghế qua bên đó, lại thấy mành che của xe ngựa được người vén lên, và một nam một nữ bước xuống.

Trong lòng A Thất lập tức cảm thấy nghi hoặc. Hai người này là phu thê mới tân hôn ư? Chắc là vậy vì đã rời khỏi xe ngựa rồi vẫn còn ôm ôm ấp ấp.

Hắn đã làm nghề này bao nhiêu năm rồi, gặp đủ các loại khách nhân nhưng cũng chỉ thấy phu thê mới tân hôn là thân mật như vậy thôi.

Nhưng mà gương mặt của bọn họ cực kỳ xa lạ, mấy năm qua hắn luôn đón khách ở Lê Ký nhưng chưa từng thấy hai người này bao giờ.

"Lão gia phu nhân cũng tới tham gia hôn lễ của chủ nhân chúng ta ư?"

"Hôn lễ ư..."

Hai mắt của nữ tử nọ lập tức sáng ngời, nàng ấy quay đầu nhìn về phía phu quân của mình rồi nói: "Chúng ta không đến sớm cũng chẳng đến muộn, lại tới vừa vặn thế này, nhưng nếu đã đến đúng hôn lễ của người ta, vậy đi vào uống chén rượu mừng chứ?"

Nam nhân kia cười gật đầu đồng ý.

"Nghe lời nàng là được, nhưng ta phải quay lại trong xe lấy một chút lễ vật."

A Thất nghe như lọt vào trong sương mù. Chẳng lẽ hai người này không biết hôm nay là ngày chủ nhân bọn họ thành thân ư?

Vậy chắc là chủ nhân không quen biết hai người bọn họ rồi. Nhưng nếu không quen biết, vậy vì sao bọn họ lại nói muốn đi vào uống rượu mừng...

"Không biết phu nhân và quý phủ ở nơi nào?"

"Ta ư? Ta là Ngọc Thị ở Hoài Thành."

A Thất vừa nghe tới Ngọc Thị ở Hoài Thành đã lập tức sửng sốt.

Lại nói, Ngọc Thị ở Hoài Thành kia đúng là cực kỳ nổi danh, tới mức toàn bộ quốc đô đều biết có câu chuyện về ba tỷ muội Ngọc thị chạy nạn đến Hoài Thành, sau đó dựa vào bản lĩnh của chính mình nghiên cứu chế tạo thành công sốt hải sản lập nên một mảnh gia nghiệp.

Nếu đây là sự thật, chắc chắn người trước mặt hắn là đại nhân vật!

A Thất nhanh chóng nghênh đón người nọ vào tửu lâu, xong xuôi đã ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong gọi Lê Tường.

"Chủ nhân! Bên ngoài có hai vị khách nhân đến đây, nói là người của Ngọc Thị ở Hoài Thành."

"Ngọc thị!"

Là vị tiền bối xuyên qua kia.

Tim Lê Tường đập thình thịch, nàng sửa sang lại y phục đầu tóc rồi đi lên lầu ba. Vừa rồi nàng bái đường, qua một hồi xô xô đẩy đẩy, y phục đầu tóc đều rối tung cả rồi.

May mắn hôm nay là kén rể, nàng không cần đội chiếc khăn voan kia, ngồi trong phòng chờ đợi, chỉ hoàn tất thủ tục xong xuôi là có thể đứng lên đi chiêu đãi khách nhân rồi.

Kỳ thật từ rất lâu trước kia, sau khi nàng nghe được câu chuyện về tỷ muội Ngọc thị trong lòng đã cực kỳ muốn gặp mặt vị tiền bối xuyên qua này một lần rồi, nhưng vì Hoài Thành quá xa xôi, dưới tay nàng lại có biết bao nhiêu chuyện cần giải quyết, cuối cùng chỉ có thể chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.