Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 70



Lê Giang đang độ tráng niên, lại hàng năm kéo lưới đánh cá, sức lực trên tay còn mạnh hơn những người nam nhân bình thường khác, việc nhồi mười mấy cân bột chỉ là một chút chuyện nhỏ đối với hắn.

Lê Tường rửa tay sạch sẽ nhưng không chịu trở về đi ngủ, nàng lại quay sang thu dọn mấy thứ linh tinh như băng ghế, lồ ng hấp, sau đó bắt đầu chuyển chúng lên đặt gọn gàng trên thuyền.

Dọn xong những đồ vật cần dùng khi làm bánh bao, nàng lại nhìn nhìn hai mươi mấy con cua lông hôm qua vừa vớt được, nghĩ một chút, nàng cũng bỏ chúng lên trên thuyền.

Chờ sau khi bán xong bánh bao trở về, trên đường sẽ mang chúng nó ra hấp, cũng dùng khoảng thời gian đó lọc hết thịt của chúng nó ra.

Đã tận dụng, vậy thì phải tận dụng tất cả thời gian.

Đôi phụ thân nữ nhi, một người bận rộn trong bếp, một người bận rộn trong nhà, nhưng động tác của cả hai đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức, không muốn đánh thức hai người khác trong nhà.

Trời dần dần sáng, bột mì cũng được nhồi xong xuôi. Lê Tường lấy ra chừng một cân bột, chuẩn bị dùng để kéo mì sợi, nàng đã tính toán cơm sáng hôm nay sẽ cho mỗi người một chén mì.

Không còn cách nào khác, trong nhà nàng hiện giờ không còn ngô, chỉ còn lại một đống cây đậu, cũng chẳng biết tìm loại lương thực nào để ăn nữa.

“Phụ thân, ngươi giúp ta hái một chút rau về đi.”

“Được rồi, để ta mang chỗ bột mì này đặt lên trên thuyền đã.”

Mười cân bột mì, nhồi xong xuôi chính là bảo bối của nhà bọn họ, Lê Giang không dám qua loa chút nào.

Trong quãng thời gian hai người nói chuyện, Quan thị cũng rời khỏi giường, sau khi bà rửa mặt xong xuôi, đã đi ngay vào phòng bếp nhóm lửa cho nữ nhi.

Lúc này Lê Tường cũng đã kéo mì sợi xong, nàng đang bóc tỏi. Buổi tối hôm qua đã dự tính làm một món ớt cay nhưng lại bỏ lỡ, tới sáng hôm nay nàng nhất thiết phải ăn mới được.

“Nương, chờ ta làm tương xong hẵng vào, mùi hương này sặc mũi ngươi mất, ngươi đi ra ngoài trước đi, chờ ta làm xong ngươi lại tiến vào.”

“Không sao đâu, trước kia chúng ta còn không có bệ bếp, mỗi ngày đi vào nấu cơm ta đều bị sặc, lâu như vậy ta đã quen rồi.”

Lê Tường: “……”

Mùi khói làm sao có thể so sánh được với mùi ớt cay chứ? Nàng lại khuyên thêm vài câu nữa nhưng không có kết quả, cuối cùng cũng đành phải quên đi.

“Được rồi, vậy ngươi cứ vào đây đi, nhưng nếu không chịu nổi nhất định phải đi ra ngoài, đừng cố gắng quá nhé.”

Lê Tường bạch bạch một cái, đập dập hai củ tỏi rồi bắt đầu băm nhỏ chúng, tiếp theo nàng đun nóng cục mỡ lợn, lại bỏ thêm chút muối vào trong nồi xào tỏi. Chờ đến khi tỏi băm đã được xào tới mức chuyển sang màu vàng nhạt, ngay khi rụt bớt lửa, nàng đem bột ớt đổ một ít vào.

Mùi hương tỏi thơm ngào ngạt nháy mắt đã bị mùi cay xè lưỡi thay thế.

“Khụ khụ khụ…… Khụ khụ khụ……”

Quan thị đang đứng bên cạnh, lập tức khụ một tiếng lau nước mắt, rồi chạy ngay ra khỏi nhà bếp, một hồi lâu sau bà mới cảm thấy cảm giác muốn ho sặc sụa đã lui dần đi.

Quay đầu nhìn lại, nữ nhi của bà vẫn đang không nhanh không chậm mang thứ nước trong nồi đựng vào trong bình.

???

Vì sao nữ nhi của bà có thể bình thản đến vậy, dường như nàng không ngửi được hương vị khó chịu kia??

“Nương, ngươi đừng vào nữa, chờ khi ta làm xong mì, ta sẽ mang ra bên ngoài cho mọi người.”

Quan thị ngửi mùi vị của nước sốt làm từ tỏi và ớt, cảm thấy nó rất lạ lùng, vì vậy chẳng cần chờ tới lúc trộn chung với mì sợi, bà đã múc lên một muỗng nhỏ tương ớt tỏi nhuyễn lên để nếm thử.

Dầu vẫn còn nóng, khiến cho hương vị của tỏi toả ra, lại hoà quyện cùng hương vị của ớt cay nồng, hai thứ hương vị này cực kỳ phù hợp với nhau, dù cay nhưng lại cay theo phương thức k1ch thích vị giác, khiến cho người ta thèm ăn đến cực độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.