Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 78



Lê Tường sợ để cục bột này ở nhà sẽ dụ lũ chuột tìm tới, vì vậy luôn mang theo lên thuyền, vừa lúc mang qua bên này, dạy nhóm đầu bếp trà lâu ủ bột.

Nói thật, trù nghệ của đầu bếp trà lâu này cũng khá xuất sắc, hương vị của miếng bánh đậu đỏ hồi nãy nàng vừa ăn rất mềm mại, không hề cứng chút nào, hương đậu đỏ rất nồng đậm, tổng thể coi như mùi vị không tồi.

Lần này cần dạy bọn họ cách nhồi bột, nàng tin rằng chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu, dạy đám người này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Lê nha đầu, ta đã mua đủ tất cả đồ dùng ngươi dặn dò, người qua đằng sau xem một chút đi?”

Chưởng quầy Miêu nhịn không nổi nữa, vừa chuẩn bị ổn thoả xong, hắn đã lập tức qua gọi người ngay. Vừa vặn Lê Tường cũng muốn ra sau bếp nhìn một cái, nàng lập tức đứng lên đi theo hắn.

Hậu viện của trà lâu giống hệt những gì nàng tưởng tượng. Đằng sau có một cái sân vuông vức, trong sân có một cái giếng và hai cái cây lớn, khoảng sân này được giữ gìn rất sạch sẽ.

Từ trên nóc nhà bên phải đang bốc lên khói bếp, nàng đoán bên đó chính là nhà bếp của trà lâu này.

Quả nhiên, chưởng quầy Miêu đã dẫn nàng qua dãy nhà bên phải.

Vừa bước vào phòng đã thấy một cỗ sóng nhiệt ập tới trước mặt, suy cho cùng đây cũng là nơi làm điểm tâm, cho nên xung quanh không có chút khói dầu mỡ nào, bầu không khí trong nhà ngập tràn một mùi hương điểm tâm ấm áp dễ chịu.

“Tiểu Khương, Lão Lưu, ba người các người mau lại đây, lại đây, đây là Lê Tường nha đầu, hôm nay nàng sẽ dạy các ngươi cách nhào bột.”

“Nàng ư? Chưởng quầy, ngươi có nói đùa không vậy?”

Hai đầu bếp hơi lớn tuổi một chút, đều là người có thâm niên hai mươi mấy năm trong nghề làm điểm tâm, lại ỷ vào quan hệ giữa bọn họ và chủ nhân của nơi này không tệ lắm, ngày thường bọn họ đều tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo.

Ngay cả chưởng quầy Miêu, bọn họ còn không đặt vào trong mắt, nói gì tới tiểu nữ hài tóc vàng cháy kia. Chỉ có người tuổi trẻ tên là Tiểu Khương chủ động chào hỏi Lê Tường.

Lê Tường lại không thèm để ý tới thái độ của bọn họ, nàng xoay người kiểm tra mấy thứ chưởng quầy Miêu mới mua về.

Một túi hạt mè, một con d.a.o thái thịt, còn có rau hẹ, hành lá, rau cải, đều là những nguyên liệu nấu ăn có phẩm chất rất tốt.

“Chưởng quầy Miêu, còn một lát nữa phụ thân ta mới quay trở lại, vì vậy tạm thời chúng ta chưa làm bột mì được. Ta xem cứ chuẩn bị một chút phối liệu trước, có thể nhờ bọn họ hỗ trợ nhóm chút lửa được không?”

“Có thể, có thể, có thể, đương nhiên có thể. Ngươi cứ tuỳ tiện phân phó mấy người trong bếp.”

Chưởng quầy Miêu vừa dứt lời, hai đầu bếp hồi nãy vừa biểu hiện không hài lòng, hiện giờ lập tức ồn ào lên.

“Chưởng quầy, bánh ta hấp sắp chín rồi, ta còn phải chú ý bên đó.”

“Chưởng quầy, trà bánh phu nhân Lý gia đặt, ta mới làm được một nửa……”

Hai người đùn đẩy nhau, không ai muốn tự hạ thân phận đi theo Lê Tường học những món ăn không ra sao cả đó. Thế nhưng hành động đó của họ lại chẳng khác gì không nể nang chưởng quầy Miêu ngay trước mặt mọi người.

“Được, các ngươi không học, vậy để Tiểu Khương theo Lê nha đầu học. Chẳng qua, có một chuyện ta phải nói trước, hiện tại không học, về sau các ngươi đừng nghĩ tới chuyện học.”

“Sẽ không, sẽ không……”

“Vậy các ngươi làm việc của mình đi, còn nhìn cái gì mà nhìn?!”

Chưởng quầy Miêu vẫy vẫy tay đuổi hai đầu bếp kia qua một bên, lại lôi kéo Tiểu Khương tới trước mặt Lê Tường.

“Lê nha đầu, hai người kia bảo thủ không biết nhìn hàng, vì vậy ngươi chỉ cần dạy Tiểu Khương là được.”

Tiểu Khương trong miệng hắn đại khái là một nam tử chừng 25, 26 tuổi, mặt chữ điền tiêu chuẩn, không đẹp mắt, nhưng trong Lê Tường không thấy chút ý tứ khinh thường nào trong mắt hắn, đây là điều khiến Lê Tường thoải mái nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.