Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 97



“Thế…… Có những mức giá nào?”

“Được rồi, cứ vào nhà trước rồi nói sau, con mèo thối này rất nặng.”

Lê Tường: “……”

Thoạt nhìn còn tưởng vị đại thúc đẹp trai này thích mèo, bề ngoài lạnh lùng cao ngạo nhưng nội tâm tràn đầy yêu thương, không nghĩ tới nàng đã nhìn lầm rồi.

Nhưng con mèo kia rất đẹp, lại rất ngoan, thật muốn sờ nó một cái……

“Tương Nhi, mau vào thôi.”

“A! Tới đây!”

Lê Tường đi ở cuối cùng, theo Tần Lục thúc kia tiến vào sân, nhưng đôi mắt nàng không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào con mèo kia.

Dường như con mèo kia rất có linh tính, nó cũng ngoái cổ lại nhìn Lê Tường. Tần Lục kéo nó mấy lần vẫn kéo không được, sau đó hắn dứt khoát một tay lôi nó ra khỏi lòng n.g.ự.c mình, vứt xuống đất.

“Tìm nương của ngươi đi!”

Con mèo trắng rụt cổ lại nhưng hai mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào Lê Tường, được thả ra, nó mới vèo vèo một cái, chạy đi mất.

Lê Tường: “……”

Keo kiệt. Ta nhìn một cái đâu có mất miếng thịt nào.

Tần Lục vỗ vỗ lông mèo trên người, sau đó mới lấy ra một chuỗi chìa khóa thật dài.

“Các ngươi do Miêu Trang giới thiệu tới, nhưng không biết hắn có nói với các ngươi chuyện cửa hàng nhà ta đều ở bờ sông hay không.”

“Hắn không nói…… Nhưng ở bờ sông thì làm sao vậy?”

“Bờ sông sao? Thì đắt nha……”

Trên mặt Tần Lục hiện lên một nụ cười đầy giả dối. Hắn chỉ nói vậy chứ chưa chịu mang đôi phụ thân nữ nhi này đi xem cửa hàng.

Cũng không phải hắn mắt chó nhìn người thấp, xem thường người khác, chỉ là hắn cảm thấy nhìn đôi phụ thân nữ nhi này không giống một người thừa tiền.

Trong suy nghĩ của hắn, những người từng chịu khổ như bọn họ, chẳng ai dám bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê cửa hàng. Chỉ sợ sau khi bọn họ nghe được giá cả, đã lập tức quay đầu trở về rồi.

“Hiện tại trên tay ta có bốn gian cửa hàng bỏ không, nhưng chỉ có hai gian thích hợp làm thức ăn. Một gian lớn một gian nhỏ, gian lớn một tháng có giá tám ngân bối, gian nhỏ một tháng bốn ngân bối, trả trước ba tháng. Nói cách khác, nếu các ngươi muốn thuê, vậy cần phải thanh toán một lần ba tháng tiền thuê.”

Nghe xong Lê Giang lập tức hít hà một hơi.

Ông trời ơi, gian nhỏ nhất mà tiền thuê một tháng đã mất bốn ngân bối! Phòng ở trong thành thật sự quá đắt đỏ!

Hắn kéo kéo tay áo nữ nhi, đã muốn đánh trống lui quân.

Lê Tường vẫn không nhúc nhích, nàng không quá mức kinh ngạc như phụ thân, rốt cuộc nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.

Hai ngày này, nàng vẫn luôn quan sát thành An Lăng, có thể nói đây là một tòa thành thị cực kỳ phồn hoa.

Giao thông bằng đường thuỷ rất thuận tiện, rất nhiều thương nhân từ nơi khác cũng tới đây. Vì vậy, người ta nói giá cao cũng hợp lý.

“Tần Lục thúc, giá cả thuê của hai gian cửa hàng không thích hợp làm thức ăn kia có khác biệt nhiều không?”

“Đừng nghĩ nữa, giá cả đều tương đương như nhau thôi. Một gian ở sát bên cửa hàng bán quan tài, một nhà lại gần nơi làm pháo hoa. Theo ta nghĩ, phụ thân của ngươi sẽ không đồng ý đâu.”

Lê Tường nghe xong lập tức im lặng. Đúng vậy, hai cửa hiệu mặt tiền kia đều không thích hợp để thuê làm thức ăn.

“Vậy phiền Tần Lục thúc dẫn chúng ta qua xem gian cửa hàng nhỏ!”

“Tương Nhi……”

“Phụ thân, ngươi yên tâm, ngươi còn chưa tin tay nghề của ta sao?”

Dù biết tay nghề của nữ nhi không tồi nhưng Lê Giang đâu dám yên tâm, dù sao cũng phải thuê mất nhiều tiền bạc như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của nữ nhi, hắn thật sự không nỡ từ chối.

“Tần huynh đệ, phiền ngươi dẫn chúng ta qua xem đi.”

Tần Lục có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò. Rốt cuộc tiểu nha đầu này có tay nghề gì mà nói chuyện tự tin như vậy? Phải biết rằng, những món ăn của người nông thôn không dễ bán ở trong thành thị.

Chẳng biết tên Miêu Trang kia tìm người ở đâu tới.

“Được, vậy đi thôi, cửa hàng cũng không quá xa nơi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.