Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 103



La Toàn chưa kịp giải thích thì La Vân đã nhanh nhảu nói: "Mẹ, đây là biểu muội tặng cho mẹ đấy. Muội ấy nói là làm rượu trái cây, không say mà còn ngọt nữa. Mẹ mau mở ra, chúng ta cùng xem nào."

"Tặng cho ta?"

Giang Vân thật sự bất ngờ, nhưng trong lòng lại vui vẻ khó tả. Bà ấy quay người vào bếp lấy một cái bát không, cẩn thận mở nắp rượu rồi rót ra một bát.

Dưới ánh nến vàng vọt, rượu trong bát cũng rất đẹp mắt.

"Mùi xoài thơm quá..."

Lão đại và lão nhị thèm thuồng nuốt nước bọt, họ đã ăn xoài biểu muội gửi tặng, đó là loại xoài ngon nhất, bên ngoài bán hoàn toàn không thể so sánh được.

Giang Vân chỉ uống một ngụm đã thích, hai đứa con trai lại quấn quýt đòi rót thêm một bát, cuối cùng cả La Toàn cũng xích lại gần đòi uống một ít.

Sau bữa ăn no nê, thiêu tửu không giảm bao nhiêu, nhưng rượu xoài đã vơi mất gần nửa. Giang Vân đau lòng đậy nắp rượu lại, sau này nói gì cũng không cho con trai uống nữa. Uống như đổ nước vậy, thật là phí của trời.

La Giang thỏa mãn ợ một tiếng rượu rồi đứng dậy đi rửa bát, vừa rửa vừa suy nghĩ về ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.

Đến lúc đi ngủ, hắn ta thực sự không nhịn được nữa, bèn chạy đến phòng đệ đệ nói chuyện.

"Nhị đệ, đệ nói xem nếu ta nghỉ việc thuê một cửa hàng bán rượu thì sao?"

La Vân vốn đang ngái ngủ, nghe câu này lập tức tỉnh như sáo.

"Đại ca, huynh dám nghỉ việc? Mẹ không đánh gãy chân huynh sao?"

"Đệ có thể nghe hết không, ta nghỉ việc là định bán rượu chứ không phải nhàn rỗi ở nhà."

La Giang không khách sáo đẩy đệ đệ vào trong giường, rồi cũng nằm lên.

"Đệ cũng biết sư phụ ta luôn muốn gả con gái cho ta, từ khi ta và A Châu định hôn, thái độ ông ta thay đổi hẳn, gần đây toàn bắt ta làm việc vặt, làm đến c.h.ế.t mệt mà chẳng được bao nhiêu tiền. Hơn nữa nhìn ông ta như vậy, chắc sau này cũng không dạy nghề gì cho ta nữa. Vậy nên ta mới nghĩ đến chuyện nghỉ việc."

"Hả... Lý sư phụ vẫn chưa từ bỏ sao?"

La Vân tắc lưỡi mấy tiếng, nói đùa: "Đệ đã gặp con gái của ông ấy, tuy dung mạo không bằng A Châu tỷ, nhưng giọng nói khá dễ nghe, tính tình cũng không có vấn đề gì. Sao đại ca không miễn cưỡng cưới tỷ ấy?"

"Đệ hiểu cái gì, đó đều là làm ra vẻ cho người ngoài xem. Đệ có biết nàng ta sai khiến tiểu công trong xưởng thế nào không, coi họ như hạ nhân vậy. Người ta tâm khí cao, một lòng muốn gả cho người giàu làm thiếu phu nhân. Bình thường đi ngang qua chúng ta còn chê bai bịt mũi, như thể chúng ta từ hầm xí chui ra vậy."

Nhớ tới chuyện này La Giang liền nổi giận, hắn ta đang tuổi trẻ khí thịnh nhưng vì quan hệ với sư phụ mà phải cố nén giận. Mãi đến hai năm gần đây cô nương ấy chưa gả được, tuổi càng lớn không thích ra ngoài mới đỡ hơn.

Chỉ là vạn vạn không ngờ, sư phụ gả con gái không được lại đánh chủ ý vào hắn ta. Nhất là sau khi phụ thân đổi thuyền, ông ta từ ám chỉ chuyển sang minh thị. May mà mẹ A Châu cuối cùng cũng đồng ý, nếu không lần này hắn ta thật sự phải đau đầu đến chết.

"Đại ca nói quá lời rồi, làm gì có cô nương kiểu cách đến thế."

"..."

La Giang lặng lẽ trợn mắt trong bóng tối.

"Hay là ta đi nói với sư phụ, để đệ cưới con gái ông ấy?"

"Thôi thôi thôi, đệ đâu thích loại cô nương yểu điệu ấy. Nếu huynh thật sự muốn nghỉ việc thì sớm đi. Ta thấy ý tưởng này của huynh không tồi, hương vị rượu biểu muội nấu ngon thật, hơn nữa đệ nghe muội ấy nói muội ấy còn có một vại rượu cam sắp ra lò. Trên hải đảo có hàng ngàn loại trái cây, chắc chắn muội ấy biết nấu rất nhiều loại rượu."

"Ta cũng nghĩ vậy."

Được đệ đệ ủng hộ, La Giang tăng thêm tự tin. Thực ra ý nghĩ này nảy sinh từ khi hắn ta bắt đầu uống thiêu tửu biểu muội nấu, hôm nay uống rượu xoài mới thực sự khiến hắn ta quyết tâm.

Vì thế sáng sớm hôm sau La Giang liền đem ý định của mình nói với cha mẹ.

Ngoài dự đoán của hắn ta, cha mẹ không hề phản đối mạnh mẽ.

"Bên sư phụ con quả thật không nên làm nữa, nghỉ việc thì nghỉ việc đi. Về nhà lo liệu hôn sự của con cho tốt, đợi thành thân rồi con thuê cửa hiệu làm riêng hay bán rượu thì khi đó hãy nói. Đợi đến khi con thành thân ta sẽ đón biểu muội con đến, lúc đó cũng tiện hỏi nó."

La Giang mừng rỡ khôn xiết, ăn xong bữa sáng liền chạy đi nghỉ việc.

Hina

Nam Khê vẫn chưa biết biểu ca đã nhắm vào rượu nhà mình, lúc này nàng đang mang theo hai cân rượu trái cây leo núi.

Nàng hai tay không, rượu đều do Du Lương xách trên tay. Cũng chỉ nặng hai cân, hắn còn không muốn để nàng cầm.

Cảm giác được chăm sóc thật không tồi, Nam Khê đều có chút muốn mau chóng thành thân, đường hoàng đi cùng hắn.

"Được rồi, chàng mau đi bận việc đi, chỉ còn đoạn đường lên đỉnh núi này ta tự đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.