Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 111



"Đúng rồi, tiền công được phát tốt nhất đừng để ở nhà nhé. Nếu không bị cha đệ phát hiện chắc chắn sẽ đến gây sự với ta đấy."

Tiểu Ngưu gật đầu mạnh, thực ra hắn ta đã lén lút để dành tiền, chỉ là quá ít quá ít, chỉ có hơn chục văn đều được hắn ta giấu trong một hốc cây. Thỉnh thoảng đói không chịu nổi mới lấy ra đổi chút đồ ăn với đại nương hàng xóm.

Hôm nay là lần đầu tiên trong mấy năm qua hắn ta được ăn no bụng vào buổi sáng, trong lòng Tiểu Ngưu biết ơn lý chính gia gia, cũng rất cảm ơn Nam Khê. Có thêm một trăm văn nàng cho riêng mình, cuộc sống đã có hy vọng rồi.

"Á! Đại ca! Đại ca có rắn!"

Nhị Nha phía trước hét lên một tiếng kinh hoàng, Tiểu Ngưu lập tức chạy tới. Nam Khê cũng giật mình vội vàng đuổi theo.

Nói ra thật hổ thẹn, nàng lớn như vậy rồi mà chạy vẫn không nhanh bằng một đứa trẻ mười hai tuổi. Khi nàng đuổi kịp người ta, con rắn dưới đất đã bị Tiểu Ngưu đập c.h.ế.t rồi.

"Nam Khê tỷ, con rắn này không độc đâu."

Tiểu Ngưu nhấc lên vung một cái, da đầu Nam Khê lập tức tê dại, vừa vô thức sợ hãi, lại vừa âm thầm mừng thầm.

May mà mình thuê được Tiểu Ngưu không sợ rắn này, nếu không một mình nàng đến đây chắc chắn sẽ bị dọa ngất đi mất.

Không biết phía sau bụi cỏ còn có rắn không...

Vừa nghĩ đến đây, Nam Khê không thể bình tĩnh nổi nữa.

Tiểu Ngưu thấy Nam Khê có vẻ rất sợ rắn, liền quay đầu tìm một cây gậy, tự mình đi trước gõ gõ đập đập mở đường. Ba người cuối cùng cũng đến được nơi một cách kinh hãi nhưng bình an.

Hôm qua lý chính đã dẫn người đến đo đạc, trên đất có vẽ những đường rõ ràng, xưởng rượu chỉ có thể xây trong phạm vi đường kẻ.

"Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là dọn dẹp sạch sẽ mảnh đất được bao quanh này. Tiểu Ngưu, đệ chịu trách nhiệm chuyển đá sang bên kia, Nhị Nha phụ trách nhổ cỏ, được chứ?"

"Không vấn đề gì!"

Hai huynh muội bụng có đồ ăn, làm việc tự nhiên hăng hái. Nam Khê cũng cùng Tiểu Ngưu chuyển đá, kết quả chịu đựng ánh nắng ngày càng gay gắt, mới làm được một canh giờ đã mệt lả.

"Đi thôi, chúng ta đi uống ngụm nước nghỉ ngơi dưới gốc cây."

Mặt hai đứa trẻ đỏ bừng vì nắng, mồ hôi cũng chảy ròng ròng. Nghe nàng gọi cả hai đều không nhúc nhích, chỉ nói chưa mệt có thể làm thêm một lúc nữa.

Nam Khê chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp kéo hai đứa trẻ ra bờ suối.

Vị trí ở đây thật tốt, đi đến bờ suối chỉ mất hơn chục bước. Rửa mặt một lần rồi uống hai ngụm nước, nước suối trong vắt lại mát lạnh, cơn nóng bức trong người lập tức tiêu tan phần lớn.

Rửa xong Nam Khê lại kéo hai đứa trẻ đến ngồi nghỉ dưới gốc cây. Nàng là người lớn mà giờ đây tay mềm lưng đau, hai đứa trẻ làm sao có thể không mệt được.

"Mảnh đất này hôm nay dọn không xong có thể ngày mai lại đến, không cần gấp gáp như vậy."

"Nam Khê tỷ, đệ thật sự không mệt, đệ quen làm việc rồi."

Nói xong Tiểu Ngưu lại chạy về tiếp tục chuyển đá, Nam Khê thấy hắn ta có vẻ không tốn sức chút nào đành để mặc hắn ta. Đứa trẻ này tâm tư khá nhạy cảm, bỏ tiền thuê hắn ta mà không cho hắn ta làm việc, có lẽ trong lòng hắn ta sẽ càng khó chịu hơn.

Người làm ca ca ngăn không được, nàng đành phải kéo muội muội. Nhị Nha nhỏ xíu, chẳng giống tiểu nha đầu bảy tuổi chút nào, để tiểu nha đầu làm việc mãi Nam Khê trong lòng thật sự hơi áy náy.

Hai người nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ mới đi làm việc cùng nhau, bận rộn mãi đến gần trưa, đất đã được dọn dẹp phần lớn. Phần nhỏ còn lại là Du Lương xuống núi giúp dọn dẹp.

Khi bốn người trở về sân, Nam Khê đã mệt lả.

"A tỷ, ăn cơm thôi..."

Hina

"Mọi người cứ ăn đi, ta không có khẩu vị, lát nữa mới ăn."

Lư thị không yên tâm vào phòng nhìn một cái, phát hiện Nam Khê mặt đỏ bừng, mắt nhắm nghiền tựa vào ghế, như đã ngủ thiếp đi. Bà đưa tay sờ thử, nóng lắm.

Không phải sốt, chắc là say nắng.

Đứa trẻ này, mệt không nhẹ đâu.

Du Lương cũng lo lắng không kém, hắn vừa thấy mẹ ra liền vội vàng tiến lên hỏi thăm, kết quả bị liếc mắt.

...

"Mẹ, Tiểu Khê mệt quá hay là có chỗ nào không khỏe?"

Lư thị không đếm xỉa đến con trai, quay đầu pha một chậu nước ấm vào phòng lau qua cho Nam Khê, rồi mới ra ngoài mắng hắn.

"Công việc trên núi có quan trọng bằng Khê nha đầu không? Sớm hai ngày muộn hai ngày có gì gấp gáp, con xem nàng mệt thế nào, còn bị say nắng, mười mấy văn tiền có quan trọng bằng thân thể nàng không?"

Du Lương vừa xót xa vừa hối hận, bị mẹ mắng đến nỗi không dám nói lời nào. Chiều hôm đó liền từ bỏ công việc trên núi, ở nhà giúp rửa vại.

Cổng lớn Nam gia mở rộng, một cái nhìn đã thấy người bận rộn trong sân. Có Lư thị và Nam Trạch còn có huynh muội Tiểu Ngưu, nhiều người như vậy cho dù Du Lương có ở đó mọi người cũng không nói gì. Nhưng trong đầu vẫn sẽ nghĩ ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.