Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 118



Rất nhanh hai tỷ đệ đã xuống thuyền, hai người trước tiên về nhà để lại ít rau thịt cữu cữu cho.

"Lư thẩm thẩm, mới hai ngày không gặp, con nhớ thẩm quá."

Nam Khê chỉ một câu đã làm Lư thị vui vẻ hớn hở.

"Con ngoan, về có mệt không? Bụng có đói không?"

"Không không, trước khi đi mới ăn no mà. Lư thẩm thẩm con đi xem xưởng rượu một chút, Tiểu Trạch đệ tự giặt y phục bẩn nhé."

Nam Trạch vừa dạ một tiếng thì ở cửa đã không thấy bóng dáng tỷ tỷ đâu nữa.

Chậc, cái gì mà đi xem xưởng rượu, rõ ràng là đi xem tỷ phu.

Hắn đoán không sai, chỉ là trên đường có chút ngoài ý muốn. Trên đường Nam Khê gặp Xuân Nha đang lau nước mắt.

Tình huống này đương nhiên phải đi an ủi tỷ muội tốt trước rồi.

"Xuân Nha, có chuyện gì vậy?"

"Hả? Không có gì."

Mắt Xuân Nha đỏ hoe, giọng nói lại nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay. Nam Khê nhất thời không phân biệt được nàng ấy thật sự không sao, hay là giả vờ mạnh mẽ, đành phải đi cùng nàng ấy về nhà trước.

Vừa vào nhà Xuân Nha liền cười lên, lập tức múc nước rửa mặt, rồi vui vẻ kéo Nam Khê vào phòng mình nói chuyện.

"Có phải bị ta dọa sợ rồi không?"

"???"

Nam Khê nghi hoặc không hiểu.

"Ta à, đó là giả vờ khóc đấy. Tại Lâm tam ca làm ta tức, hôm nay đưa biểu muội của huynh ấy về rõ ràng có đệ đệ đi cùng, vậy mà huynh ấy cứ phải đưa tay đỡ biểu muội. Ta nhắc huynh ấy một câu, huynh ấy lại bảo là ta nghĩ nhiều. Ngươi nói xem, ta có phải vô lý không?"

"..."

Nam Khê thấy có chút ý vô lý, nhưng khi nàng đặt mình vào vị trí đó. Nghĩ nếu Du Lương đi đỡ cô nương khác, nàng cảm thấy có lẽ mình cũng sẽ không vui.

"Lâm tam ca chắc chắn không có ý gì với biểu muội đâu, cô nhắc huynh ấy vài lần chắc huynh ấy sẽ hiểu thôi. Lần trước ta đi cùng các cô, huynh ấy đâu có đỡ ta, mà là Lâm tứ ca đỡ mà."

"Nói tốt huynh ấy mới không nghe, vừa rồi ta vừa khóc huynh ấy liền cuống lên, he he."

Tâm trạng Xuân Nha rất tốt, túm lấy Nam Khê nói chuyện rất lâu. Đến khi Nam Khê ra khỏi nhà nàng ấy thì đã gần đến giờ ăn trưa.

Bây giờ đi bên xưởng rượu chắc cũng không thấy ai, nghĩ nghĩ nàng vẫn trực tiếp về nhà.

Vừa vào sân liền thấy Đại Lương ca đang múc nước rửa ráy. Xây nhà trên người khó tránh khỏi dính đầy bùn đất, lúc này mới rửa đến cánh tay.

Nước vừa chạm vào áo liền dính sát vào người, theo cơ bắp chảy xuống. Nam Khê không nỡ rời mắt, rất không tranh giành nuốt nước bọt.

Phản ứng này khiến Du Lương bật cười. Vốn còn hơi giận dỗi, vừa thấy nàng như vậy trong lòng liền vui vẻ.

"Không phải Tiểu Trạch nói nàng đi tìm ta sao? Sao lại không thấy nàng đâu cả? Đi đâu vậy?"

"Ai bảo ta đi tìm chàng chứ, ta đi xem Xuân Nha, vừa rồi đến nhà nàng ấy nói chuyện một lúc."

Nam Khê nhịn không nhìn hắn, chạy vào bếp bưng cơm canh.

Trời nóng khó để thịt nên gà mang về hôm nay đã nấu thành canh, thịt lợn cũng xào ba món, trong nồi còn lại một ít mỡ Lư thị trực tiếp thái ít dưa chua xào lên cũng rất thơm.

Huynh muội Tiểu Ngưu thường chỉ ăn rau, hoặc một chút hải sản, Nam Khê nói với hai người mấy lần đều không nghe, đành phải tự mình gắp cho hai huynh muội mỗi người một đũa lớn thức ăn thịt.

Thịt thơm mềm xào cải thảo, còn có thịt mỡ xào cà tím, ngửi thơm ăn càng thơm khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

Bây giờ nhà đã dư dả, ngay cả Đậu Đậu cũng được chia một miếng cà tím thấm nước thịt. Cả nhà im lặng ăn xong cơm, Du Lương mới có thời gian nói chuyện với người trong lòng.

Hina

Tiếc thay người trong lòng không hiểu phong tình, một lòng chỉ nghĩ đến xưởng rượu, nói chuyện mười câu thì chín câu đều hỏi về việc xưởng rượu.

Trong lòng Du Lương chua xót, cho đến khi bắt đầu làm việc vẫn chưa hết. Nam Khê lén cười vài lần, cuối cùng vẫn nhớ đến chính sự không trêu chọc hắn nữa, quay đầu đi kiểm tra bể trong phòng.

Hai bể lớn này là để đặt cao lương đã hấp chín, rồi lên men. Bể tiện dụng hơn vại nhiều, dù là đổ vào hay múc ra đều thuận tiện. Nên cái này rất quan trọng.

Hai bể lớn bên ngoài xây bằng gạch phôi, bên trong dùng đá xanh, đảm bảo cao lương không dính đất. Mặt đất trong phòng nàng định lát toàn bộ bằng vỏ hàu, vừa chống trượt vừa đẹp mắt, ngày mưa cũng không ảnh hưởng gì.

Đây là ý tưởng nàng nảy ra sau khi nhìn thấy trong sân lý chính.

Đá hàu nguyên viên đương nhiên không được, phải là loại đã bị nghiền nát, vỏ hàu nửa vỡ. Vừa không đ.â.m chân, lại có thể chống trượt.

Dù sao cũng làm việc buôn bán rượu, nếu ngày mưa trượt chân va đập ai nàng cũng sẽ đau lòng.

Nam Khê kiểm tra một lượt rất hài lòng, quay đầu lại đi xem phòng rượu chuyên để đặt vại rượu. Căn phòng rượu này chiếm bảy tám phần mười diện tích cả xưởng rượu, gần bằng ba phòng chứa rượu ở nhà, là nơi lớn nhất trong xưởng rượu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.