Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 119



Lớn thứ hai là bếp nấu rượu, lần này lỗ bếp xây đặc biệt to, nồi cũng là nồi sắt lớn đặc chế, có thể hấp cả trăm cân cao lương một lần.

Trong bếp không chỉ phải nấu rượu, còn phải ra rượu, nên chỗ trống để rất rộng rãi.

Tuy bây giờ mới xây được một nửa, nhưng đại khái đã thành hình rồi. Gần như giống hệt trong lòng nàng nghĩ, đều nhờ có người nào đó luôn giám sát tỉ mỉ.

Nam Khê hài lòng đi ra khỏi bếp, đến căn phòng có bể, rồi gọi Du Lương một tiếng.

"Đại Lương ca, chàng qua đây xem, bể này hình như có chỗ không đúng lắm."

Du Lương không nghĩ nhiều, nghe vậy liền ngoan ngoãn đi vào phòng.

"Chỗ nào có vấn đề?"

"Chàng qua đây xem này."

Hina

Nam Khê ngồi bên bể vẫy tay gọi hắn lại gần. Bây giờ nhà đã xây được một nửa, tường vây vừa vặn che khuất hai người. Khi Du Lương đến gần nàng không nhịn được lại nhớ đến vẻ mặt ủy khuất vừa rồi của hắn.

"Đại Lương ca, sao mắt chàng cũng dính bụi vậy, chàng nhắm mắt lại để ta lau cho, không thì rơi vào mắt khó chịu lắm."

Du Lương không nhìn thấy, nhưng hắn sẽ không mở miệng từ chối. Lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đợi người trong lòng lau mặt cho mình.

Mùi hương nhẹ nhàng của bồ kết càng lúc càng gần, một vật mềm mại áp lên môi hắn. Ngay khi hắn phản ứng lại đó là gì và muốn ôm người thì cô nương hư hỏng đã hôn xong chạy mất.

"Vừa rồi là ta nhìn nhầm, Đại Lương ca chàng cứ tiếp tục bận rộn đi, ta về trước đây."

Nam Khê cười như con cáo nhỏ còn vẫy vẫy tay, suýt nữa thì câu được hồn phách Du Lương đi mất.

Thanh niên lại là người đã đính hôn, mọi người thấy cũng coi như không thấy, chỉ một lòng làm việc cho tốt.

Nam gia trả công đủ, mỗi ngày không chỉ gửi nước đường và trái cây, còn có mỗi người một cái bánh bao to.

Kiếm được nhiều tiền, ăn cũng no đủ, mọi người làm việc rất hăng hái. Chưa đầy một tháng, xưởng rượu nhỏ đã xây xong.

Lần này là xưởng rượu độc lập, phải có một biển hiệu. Nam Khê lười suy nghĩ liền lấy luôn tên xưởng rượu Nam Gia làm thành bảng gỗ và vải phiến treo trước cửa xưởng rượu.

Xưởng rượu vừa xây xong, những thứ đặt trước cũng dần dần được vận chuyển đến. Nồi sắt, vại rượu, nồi hấp vân vân.

Mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, Nam Khê mới chính thức sắp xếp công việc cho huynh muội Tiểu Ngưu.

"Sau này Nhị Nha đừng bận rộn việc khác, chỉ phụ trách khu vực bếp là được. Đốt lửa, dọn dẹp bếp lò, không cần quản việc khác. Tiểu Ngưu đệ phụ trách những việc gánh nước, lau chùi vại rượu, chẻ củi… này."

Còn về vận chuyển ngũ cốc bã rượu gì đó, tạm thời chỉ có thể để Đại Lương ca làm.

Nam Khê vẫn nhớ chuyện đại biểu ca muốn mở tiệm rượu, chắc chắn mình phải thuê thêm người. Xưởng rượu quan trọng như vậy, ban đêm chắc chắn cũng phải có người canh đêm. Tiểu Ngưu quá nhỏ, Đại Lương ca thì hợp, nhưng năm sau mình và hắn sẽ thành thân, không thể thành thân rồi vẫn ngày ngày chia cách được.

Nên việc thuê một đại hán trưởng thành đáng tin cậy là rất cần thiết.

"Đại Lương ca, chàng có người nào giới thiệu cho ta không?"

Du Lương suy nghĩ kỹ một lúc, phát hiện thật sự không có.

Người lớn trong làng có thể làm việc rất nhiều, nhưng muốn một người không có tư tâm, đáng tin cậy lại an toàn, thật sự rất khó.

Rượu trong xưởng rượu Nam gia sau này sẽ càng ngày càng đắt, ai dám đảm bảo người canh đêm sẽ không tự trộm đi bán? Lỡ như gặp phải kẻ lòng dạ đen tối, bỏ thêm chút gì đó, đó là chuyện phải ăn đòn đấy.

Không trách Du Lương nghĩ xa, làng Đông Hưng bao gồm mấy làng lân cận đều đã xảy ra chuyện này. Nếu ngươi cùng nghèo với mọi người thì ai cũng là bạn tốt. Nếu ngươi giàu lên, người nhìn ngươi không vừa mắt cũng nhiều, kẻ gây khó dễ nhiều vô kể.

"Ta làm tạm đi, người này phải tìm từ từ, không dễ tìm được người tốt đâu."

Vừa hay bây giờ nhà vẫn bị nha dịch ở, hắn có thể tùy tiện trải chiếu trong xưởng rượu, tiện thể canh đêm.

"Được thôi."

Nam Khê miệng thì đồng ý, vừa về nhà liền đi lật tung cái hòm nhỏ của mình ra. Trước đây mua đất tốn bảy mươi lạng bạc, xây xưởng rượu tốn bốn lạng bạc. Mười lạng bạc cuối cùng cho Lư thẩm mượn nhưng số tiền này bây giờ lại về tay mình. Thêm số bạc Lư thẩm đưa cho mình sau đó và tiền bán rượu thời gian này, bây giờ trong tay nàng có mười bảy lạng bạc.

Số tiền này mua một đại hán có đủ không?

Nam Khê muốn đến Lâm Dương mua một người.

Người thuê trong thôn dù thật thà đáng tin đến đâu, cũng không bằng nắm giấy bán thân trong tay mà yên tâm. Xưởng rượu quá quan trọng đối với gia đình, tuyệt đối không thể tùy tiện thuê người.

Nàng vừa nói ý này ra, đệ đệ và Lư thẩm không cần suy nghĩ đã đồng ý, chỉ có Du Lương nhíu mày không tán thành.

"Chàng không đồng ý mua? Tại sao?"

"Mua người về làm việc hơi lãng phí, việc trong xưởng rượu ta đều có thể làm, canh đêm ta cũng được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.