Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 13



Nam Khê rất hài lòng với thành quả của mình, về nhà lại được đệ đệ khen, cả người đều nhẹ bẫng, trong chốc lát trở nên hào hứng vô cùng. Nàng đổ hết hải sản trong giỏ ra chậu rồi đổ nước rửa sạch, chuẩn bị tối nay sẽ thử xem mùi vị thế nào.

Nam Trạch nhắc nhở: "A tỷ, ngao và sò huyết mang về phải nhả cát. Nếu không khi nấu sẽ rất cứng răng."

Cát...

Đây là từ mà Nam Khê ghét nhất hiện tại.

"Làm sao để chúng nhả cát?"

"Cho một ít muối vào nước là được, nửa canh giờ là đủ rồi."

Nửa canh giờ sau nhà chuẩn bị bữa tối, thời gian vừa vặn. Nam Khê quay đầu đi lấy hũ muối từ bếp, bắt ngao và sò huyết ra ngâm riêng.

Nàng rất mong đợi ngao, buổi chiều hâm nóng canh gà không nhịn được cho vào mười mấy con. Mới nấu một lúc ngao đã lần lượt mở miệng.

Nam Khê vớt lên một con, nhíu mày có vẻ khó nói.

Con ngao này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bên ngoài nhìn to thế mà thịt bên trong chỉ bằng đầu ngón tay.

Nửa giỏ ngao nấu ra thịt cũng chỉ được một bát nhỏ, chẳng trách không đủ ăn...

Chậc.

Bữa cơm tối của hai tỷ đệ thật đơn giản, chỉ là món canh gà buổi trưa thêm ít lá rau sống cùng mấy con ngao. Nhưng có thịt có canh như vậy đã là bữa ăn rất tốt rồi.

Nam Trạch chỉ ăn một bát đã no, phần còn lại hơn nửa bát đều vào bụng Nam Khê.

Trước đây không bao giờ xảy ra chuyện này.

Trước đây, Nam Khê làm tỷ tỷ luôn để phần canh thịt chưa ăn hết vào giếng làm mát, để hôm sau hâm nóng cho đệ đệ ăn.

Hiện tại Nam Khê này không như thế, nàng thương đệ đệ nhưng cũng biết thương bản thân. Miêu đại phu đã nói, hiện tại thân thể nàng rất yếu, cần phải ăn nhiều thứ bổ dưỡng. Thân thể khỏe mạnh thì mới làm được việc.

Đêm ấy, Nam Khê vẫn ngủ rất ngon, tất nhiên vẫn là trời vừa hé sáng đã tỉnh dậy.

Nàng không muốn đánh thức đệ đệ, làm việc cũng cố gắng làm nhẹ nhàng. Hôm nay nàng định lên huyện xem giá rượu và lương thực thế nào, tiện thể mua ít đồ về thử làm men rượu.

Trong sổ tay mỗ mỗ truyền lại, tất cả rượu đều làm từ men rượu tự chế, đó là công thức hoàn mỹ đã được các bậc tiền bối thử nghiệm nhiều lần. Men rượu rất quan trọng trong việc nấu rượu, nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lượng rượu thu được và hương vị của thành phẩm.

Thực ra trong lòng Nam Khê cũng không chắc chắn, dù có học thuộc lòng sổ tay đến đâu nhưng chưa từng thực hành, có làm được hay không vẫn là điều bí ẩn. Nếu làm được men rượu thì mới có thể bắt đầu chuẩn bị việc nấu rượu sau này.

Hôm qua nàng hỏi Xuân Nha, đi bộ từ làng lên huyện mất khoảng một canh giờ, ngồi xe lừa thì chỉ mất nửa canh giờ. Một ngày có hai, ba chuyến xe lừa qua lại cũng khá thuận tiện, chỉ là tốn tiền, đi về cả lượt mất bốn văn tiền.

Nam Khê không biết đường, tự đi cũng không có bạn đồng hành, dù có tiếc đến đâu cũng chỉ có thể chọn đi xe lừa. Giờ còn sớm, nàng đun nước gội đầu, ra ngoài tất nhiên phải sạch sẽ một chút.

Không biết nguyên thân đã bao lâu không gội đầu, nhưng từ hôm qua nàng đã muốn gội đầu tắm rửa rồi.

Trời mới biết ở sa mạc muốn tắm khó thế nào, trừ khi có mưa, nếu không thì đừng mơ tưởng.

Nam Khê vui vẻ đun hai quả trứng gà, rồi dùng nước luộc trứng đó pha thêm nửa chậu nước giếng. Pha xong nước giếng chỉ còn hơi ấm chút nàng cũng không để ý, tháo dây buộc tóc nhúng đầu vào.

Tóc nàng rất dài, cũng rất khô. Hôm qua so với Xuân Nha đã thấy rõ sự khác biệt. Tóc Xuân Nha đen mượt, còn nàng thì khô, ngọn tóc còn vàng hoe. Nhưng so với lúc ở sa mạc, tóc này đã tốt hơn nhiều, nàng rất hài lòng.

Lưu luyến gội hai khắc, nàng mới vắt khô tóc đổ nước vào thùng, rồi ngồi bên bếp lò từ từ hong khô tóc.

Hina

Nồi là nước mới thêm và ngao ngâm từ hôm qua. Sáng ăn một bát canh ngao với trứng gà chắc là no rồi.

Nam Khê tự biết nấu ăn không giỏi, chỉ có thể làm những thứ đơn giản như vậy. Nấu canh xong, tóc cũng khô nhiều, nàng định gọi đệ đệ thì nghe thấy tiếng "bịch" từ phòng hắn.

"Tiểu Trạch?"

Nàng không suy nghĩ liền đẩy cửa vào, nhìn thấy đệ đệ lăn xuống giường, bên cạnh là chiếc quần ướt.

Nam Trạch thấy nàng mặt đỏ bừng, một mực đuổi nàng ra.

Hắn tám tuổi mơ hồ cũng hiểu nhiều chuyện, tình huống này không nên để tỷ tỷ dọn dẹp.

"Tiểu Trạch, chuyện này không có gì. Đệ là bệnh không kiểm soát được mới làm bẩn, không phải cố ý đúng không? Đệ tự làm sẽ không sạch, quần khác cũng sẽ bẩn. Chúng ta là tỷ đệ ruột, không có gì phải ngại."

Nghe nói sẽ làm bẩn quần khác, Nam Trạch không kháng cự mạnh nữa, Nam Khê nắm cơ hội nhanh chóng giúp hắn lau sạch và thay quần.

Tiểu nam tử đỏ mặt, trong mắt còn ngấn lệ, chắc là tâm trạng rất tệ. Nam Khê xoa đầu, nựng mặt hắn rồi nghiêm túc hỏi: "Tiểu Trạch, nếu người bị thương là ta, không thể động đậy, đệ có bỏ mặc ta không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.