Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 148



"Mấy người gả đi đó đều nhận tiền của xưởng rượu bên cạnh đến gây sự. Trước tiên để trẻ con trong thôn đến xưởng rượu đòi bái sư, ồn ào náo động thì việc làm ăn của xưởng rượu ta chắc chắn sẽ giảm sút. Hơn nữa những đứa trẻ đó mặc cũng không sạch sẽ, chắc chắn sẽ đuổi khách. Bọn họ đã chọn nhiều nhà, chỉ là hiện giờ trong thôn rất náo nhiệt, công việc kiếm tiền cũng nhiều, nên ngày đó mới chẳng có mấy đứa trẻ đến."

Hina

"Xưởng rượu thôn bên..."

Ôi chà, bảo sao quên mất cái gì, hóa ra là nó.

Xưởng rượu của mình làm ăn tốt, đồng liêu ghen tị là điều không thể tránh khỏi, nàng đã có chuẩn bị tâm lý.

"Vậy gần đây trong xưởng rượu đều phải cẩn thận, mua bán đều ở cửa ra vào, đừng để người ngoài lại gần kho rượu của chúng ta."

Xem ra chủ xưởng rượu đó cũng chẳng phải quân tử gì, cứ đề phòng trước đã.

Du Lương cũng có ý này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói muốn giới thiệu với Nam Khê một người.

"Thực ra người đó nàng cũng coi như đã từng gặp, chính là nam nhân đi cùng ta khi ra tù. Hắn tên là A Mạch, không phải kẻ làm chuyện xấu xa, chỉ là năm đó mẹ kế không chịu được hắn nên đã vu oan hắn ăn trộm. Những năm này ngồi tù về nhà càng không có chỗ đứng, mấy ngày trước ta gặp hắn ở huyện, đang bệnh mà vẫn phải khuân vác cho người ta, thực sự có chút đáng thương, muốn giúp hắn."

Du Lương cũng không phải người tốt bụng vô não, hắn giải thích: "A Mạch nhỏ tuổi hơn ta, nhưng sức lực rất lớn, làm việc cũng thật thà."

Hai người ở trong tù ở chung một thời gian khá dài, mỗi ngày lại cùng nhau làm việc, người này tốt hay xấu, tính cách thế nào đều có thể nhìn ra đại khái.

Nam Khê gật đầu đồng ý. Hiện giờ nhà cần xây dựng, xưởng rượu cũng cần mở rộng, vốn dĩ cũng định mời người, hắn có bạn có thể dẫn đến thì vừa hay.

"Tiền công gì đó chàng tự xem xét đi, dù sao công việc hắn làm nhất định phải xứng đáng với giá đó."

Du Lương không nhịn được cười, trong mắt hắn đều là ý cười. Nếu không phải hiện giờ cửa lớn vẫn mở, bên ngoài thỉnh thoảng có người, hắn thật muốn bế tiểu cô nương lên xoa nắn cho tử tế.

Được lời hứa, ngày hôm sau Du Lương đã dẫn người đến thôn, tạm thời để hắn ở cùng mình trong căn phòng nhỏ duy nhất còn lại bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên A Mạch được nằm thoải mái trên giường nghỉ ngơi sau khi ra tù, thoải mái đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Hắn ta nghĩ đến lúc ở trong tù, lại nghĩ đến khi về nhà bị chê bai khinh miệt, trong lòng thật sự đã nếm trải đủ mọi mùi vị.

"Huynh đệ à, vẫn là huynh có số tốt. Trong tù có mẹ nhớ nhung, ra ngoài lại gặp được một cô nương biết kiếm tiền như vậy."

Xưởng rượu Nam Gia ư, hắn ở huyện cũng đã nghe qua vài lần.

Thật không ngờ.

Những ngày tốt đẹp như thế này, lúc còn ở trong ngục ai mà nghĩ đến được chứ.

Bản thân Du Lương đôi khi cũng cảm thấy có phần không thực, lo sợ mình đang nằm mơ. Nhất là khi Tiểu Khê càng kiếm được nhiều bạc trong tay, hắn càng sợ có ngày nàng sẽ chê bỏ mình, không chịu gả nữa.

Nỗi lo âu kín đáo này hắn chưa từng nói với ai, chỉ là ngày thường làm việc chăm chỉ hơn, để nàng nhìn thấy nhiều ưu điểm của mình.

Chớp mắt đã qua nửa tháng, còn hai ngày nữa là đến Trừ tịch.

Trước Tết mọi người tự nhiên đều bận rộn.

Nam Khê vừa mới bận rộn cùng Lư thẩm đi mua sắm đồ Tết, sau đó lại vội vàng phải chưng cất rượu mới.

Nhà bên cạnh mới xây được một nửa, xưởng rượu cũng vừa mới đào xong móng, tất cả đều do Du Lương theo dõi. Nghĩ lại thì bản thân mình có vẻ khá vô tâm.

Mình ở nhà chưng cất rượu mới, tạm thời đều không quản việc bên ngoài. Chỉ là Du Lương mệt không nhẹ, nhìn mà khiến người ta đau lòng.

"Khê nha đầu, lần này mua thịt rau nhiều thế, qua năm định gọi Tiểu Ngưu bọn chúng cùng ăn Tết sao?"

"Đúng là định vậy, còn có Thập Ngũ và A Mạch nữa."

Từng người bọn họ đều là kẻ đáng thương.

Nói ra cũng lạ, mấy người làm việc trong xưởng rượu nhà mình cuộc sống đều nhiều khó khăn, chẳng có ai thuận lợi cả.

Thập Ngũ không cần nói, phản ứng hơi chậm chạp lại ăn nhiều, sớm đã bị bán cho kẻ buôn người. A Mạch cũng đáng thương, cha ruột không thương, mẹ kế ngược đãi hãm hại, ra tù về nhà chỉ có thể ngủ trên nền nhà kho củi, ăn cơm cũng chỉ có nước cơm.

Tiểu Ngưu Nhị Nha lại càng không cần nhắc đến.

Tết lớn thế này, bọn họ dù có về nhà cũng chẳng có nụ cười nào, chi bằng ở lại đây cùng vui vẻ náo nhiệt.

Nam Khê nhìn Lư thẩm đang sắp xếp đồ đạc trong sân, mỉm cười thân thiết nói: "Tết năm nay nhà ta đông người, vất vả cho Lư thẩm rồi."

"Không vất vả không vất vả, náo nhiệt mới tốt."

Bà không muốn một mình lạnh lẽo qua năm như trước kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.