Ái chà, đây là đã tính toán sau khi tỷ tỷ thành thân thì mình sẽ tự nấu nướng rồi.
Nam Khê bị lời nói của đệ đệ chọc cười.
"Sao không thể là ta nấu?"
Nam Trạch nghiêm túc lắc đầu.
"A tỷ bận rộn như vậy, có rảnh thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Nấu ăn chỉ là việc nhỏ, để đệ làm là được rồi. Hiện giờ đệ đã học được mấy món, để hôm nào đệ nấu cho tỷ nếm thử."
Xem dáng vẻ này của hắn thì không phải đang nói đùa, lúc này ngay cả Du Lương cũng nhìn qua. A Mạch không nhịn được mà trêu chọc: "Tiểu Trạch đệ giỏi giang thế này, có người sắp bị so bì rồi đấy."
Tay băm thịt của Du Lương khựng lại, lo lắng nói: "Hay là sau này để ta nấu cơm vậy."
Làm gì có chuyện để tiểu cữu tử nấu cơm chứ.
"Thôi đi Đại Lương ca, tay nghề của chàng còn không bằng ta nữa là."
Nam Khê cười rất vui vẻ, nhưng trong lòng thật sự đang nghĩ đến vấn đề bữa ăn sau khi thành thân.
Hiện giờ người trong nhà càng ngày càng đông, mỗi ngày phải nấu cơm làm món cũng ngày càng nhiều. Nhất là còn có tên ăn nhiều Thập Ngũ này nữa.
Mắt Lữ thẩm không tốt, đúng là nên để bà làm ít việc đi. Trước kia là không có điều kiện, giờ trong tay cũng có dư dả, tất nhiên phải để bà thảnh thơi thảnh thơi. Để đệ đệ nấu là không thể, hắn còn phải đi học mà.
Còn về phần mình và Du Lương, thỉnh thoảng nấu một lần thì được, nhưng nếu nấu hàng ngày thì hương vị thật sự không dám khen ngợi, vẫn là đừng làm khó mình nữa.
Hay là bồi dưỡng Nhị Nha? Nha đầu này cũng khéo tay lanh lẹ. Chỉ là gia đình đằng sau nàng ấy quá khó đối phó, khiến người ta khó quyết định.
Mọi điều không như ý, ai nấy đều ngầm hiểu chẳng nhắc lại, chỉ muốn đón năm mới cho trọn vẹn. Cả nhà hoan hỷ dùng xong bữa đoàn viên, cùng thức canh đến giờ Tý mới ai về nhà nấy.
Hôm sau là mồng một Tết, Nam Khê vừa thức dậy đã nhận được một phong bao đỏ to, là Lữ thẩm tặng nàng.
Điều này nhắc nhở nàng, phải chuẩn bị lì xì cho đệ đệ và Nhị Nha mới phải.
"A tỷ dậy ăn mì thôi, để lát nữa nguội mất!"
"Biết rồi, dậy đây!"
Nam Khê vội vàng bò dậy khoác áo mới, lại chải đầu trang nghiêm búi tóc nhỏ, vừa vặn cài lên trâm nguyên bảo Du Lương mua cho mình.
Năm mới mà, phải ăn mặc xinh đẹp chứ.
Đây là lần đầu tiên nàng đón năm mới như thế này, mới mẻ lắm. Trang điểm xong lại xoay người trước gương mới ra ngoài ăn mì.
Phong tục bên này mồng một phải ăn chay, nên sáng sớm chỉ có một bát mì chay đơn giản, nhưng là mì do Lữ thẩm tự tay làm, mềm mại dai ngon cũng chẳng thua kém gì.
"Khê nha đầu, ta hấp mấy cái bánh hoa quyển, lát nữa chia cho Thập Ngũ xong nhớ để lại hai cái cho Nhị Nha và Tiểu Ngưu."
Xưởng rượu nghỉ lễ, hôm nay hai huynh muội không đến ăn sáng, nghĩ lại cũng biết ở nhà chắc chắn họ ăn không no bụng. Ở chung bấy lâu, Lư thị cũng rất thương Tiểu Ngưu và Nhị Nha.
Nam Khê đáp một tiếng, ăn xong mì liền dẫn đệ đệ đi đưa đồ ăn cho Thập Ngũ. Đưa xong hai người cố ý đi vòng qua Lý gia.
Lại là từ xa đã nghe thấy tiếng chửi rủa bên trong, năm mới mà cũng không yên ổn.
"Tiểu Trạch, đệ đừng theo ta qua đó nữa, đệ về gọi Đại Lương ca tới đây, nếu lát nữa ta cãi nhau với họ thì chàng ấy hữu dụng hơn."
Nam Trạch bị tỷ tỷ chê bai, cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé của mình, ngoan ngoãn quay người chạy đi.
"Đánh c.h.ế.t ngươi cái đồ xui xẻo! Đừng tưởng mỗi tháng ngươi kiếm về chút tiền là ghê gớm lắm, đợi hết hạn hợp đồng lập tức bán ngươi ra bến thuyền!"
"Bán thì bán, bán con được rồi sao còn phải bán muội muội?!"
Giọng Tiểu Ngưu bi phẫn dị thường, ẩn ẩn còn mang theo tuyệt vọng. Nam Khê không dám chậm trễ, trực tiếp tiến lên gõ cửa.
Nam gia hiện giờ làm ăn tốt cỡ nào, người có mắt đều thấy được. Lý Đại Ngưu vừa thấy Nam Khê đến, lập tức ân cần bảo Bạch thị đi bê ghế lại.
"Mồng một Tết bà chủ Nam không ở nhà chờ xem múa kỳ lân sao lại đến nhà ta?"
Tuy ông ta đang nói chuyện với Nam Khê, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào cái giỏ nàng xách theo.
Nam Khê cũng không giấu giếm gì, vén luôn tấm vải che giỏ lên để lộ ra mấy cái bánh bao trắng to và bánh hoa quyển bên trong. Nàng vẫy tay gọi hai huynh muội lại.
Nhị Nha bị tát một cái mặt sưng hết cả lên, thấy Nam Khê vẫy tay gọi mình lập tức không kìm được mà òa khóc.
Hina
"Nam Khê tỷ!"
Hai huynh muội như gà con gặp mẹ gà, đều chạy đến đứng sau lưng nàng. Lý Đại Ngưu muốn động thủ nhưng vì e ngại Nam Khê nên không dám động đậy.
Ông ta thấy trong giỏ chỉ có mấy cái bánh bao và bánh hoa quyển, sắc mặt trở nên không mấy đẹp đẽ, vẻ ân cần cũng ít đi vài phần.