Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 156



Còn về việc vì sao lại đi chợ bán người, dân làng cũng chẳng nghi ngờ gì. Bởi vì xưởng rượu Nam gia đã mở rộng, khi thật sự hoàn thành và bận rộn lên chắc chắn sẽ thiếu người. Thập Ngũ cũng là mua về, mua thêm vài người cũng chẳng có gì lạ.

"Lý đại bá đúng là tâm địa độc ác, hổ dữ còn không ăn thịt con, bá lại bán Tiểu Ngưu và Nhị Nha đi, còn ký cả khế tử!"

Nam Khê vừa dứt lời, huynh muội họ liền lau nước mắt hu hu khóc lên thảm thiết.

Bình thường mọi người không muốn đến quản chuyện bởi Lý Đại Ngưu hung dữ lại to lớn, giờ người đông như vậy, ông ta lại làm chuyện bất nhân bất nghĩa thật, dân làng lập tức nổi giận, tiếng tiếng mắng nhiếc ông ta.

"Quả thật có mẹ kế thì có cha ghẻ, đáng thương cho mẹ Tiểu Ngưu lúc còn sống thương yêu hai đứa trẻ nhất, vợ chồng các ngươi cũng không sợ nửa đêm nàng ấy bò ra đòi mạng các ngươi sao!"

Hina

"Thật quá đáng! Sao làng ta lại có kẻ vô nhân tính như vậy!"

"Không bệnh không tật, cuộc sống trong làng cũng đang ngày càng tốt lên, sao lại phải bán con bán cái, việc này có thể bị chỉ trích cả đời đấy!"

Một vị đại bá lớn tuổi hơn nói còn khá uyển chuyển, dân làng bên cạnh lập tức chế giễu.

"Mấy ngày trước Lý Đại Ngưu còn nói huynh muội chúng được cữu cữu đón đi, nếu không phải Nam Khê cô nương mua người về, ai biết được hắn bán con cái."

Dân chúng quanh đó đồng thanh phụ họa, mỗi người một câu khiến Lý Đại Ngưu dù mặt dày mấy cũng cảm thấy khó mà chống đỡ nổi.

"Lý chính đến rồi!"

Chẳng biết ai hô lên một tiếng, đám người vây quanh liền ngoái nhìn, lập tức nhường ra một lối đi.

Sắc mặt lý chính đen sì đáng sợ, vừa thấy Lý Đại Ngưu liền vung gậy đánh một cái.

Tuy ông ấy không phải thân quyến trưởng bối của Lý Đại Ngưu, nhưng là trưởng thôn, có tư cách đánh người.

"Đồ không bằng súc sinh!! Danh tiếng thôn Đông Hưng cũng bị ngươi làm hư hỏng hết rồi! Huynh muội Tiểu Ngưu có chỗ nào không tốt, chúng nó đã có thể tự làm việc kiếm tiền rồi mà ngươi còn muốn bán đi!!"

Lý Đại Ngưu còn muốn ngụy biện rằng quả thật là cữu cữu của Tiểu Ngưu đón người đi, Nam Khê trực tiếp lấy ra tờ khế tử ông ta đã ký với vị công tử kia.

Khế ước không thể làm giả được, rõ ràng là ông ta đã bán người.

Lý chính lại tức giận đánh ông ta mấy cái nữa.

Đối diện với mấy chục cặp mắt, Lý Đại Ngưu cũng không dám làm càn nữa. Nếu ông ta dám phản kích lý chính một cái, lát nữa đám người này sẽ cùng nhau đánh ông ta mất.

"Khê nha đầu, cháu đem Tiểu Ngưu bọn nó về, vậy khế bán thân của chúng..."

Nam Khê vỗ vỗ túi tiền của mình, thẳng thắn đáp: "Khế bán thân đều ở chỗ cháu, cháu tự bỏ tiền ra mua lại chúng rồi."

Người đã ký khế tử đắt hơn nhiều so với khế sống, không cần nghĩ cũng biết nhất định đã tốn rất nhiều bạc.

Lý chính cau mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, ông ấy dùng gậy chọc chọc Lý Đại Ngưu đang im lặng không ngẩng đầu lên, bảo ông ta lấy tiền ra chuộc người.

Nói đến tiền Lý Đại Ngưu lập tức có sức lực.

"Người đã về rồi còn đòi tiền gì nữa. Dù sao hai đứa vẫn ở đây làm việc, lấy tiền công để trừ đi là được."

Lời nói vô liêm sỉ đến cực điểm, lý chính cũng tức cười.

"Vậy ngươi không định nhận hai đứa trẻ này nữa phải không?"

Lý Đại Ngưu ngập ngừng một chút, không nói gì. Nhưng ý của ông ta rất rõ ràng, chính là không muốn nữa.

Lần này Tiểu Ngưu không cần dùng khói gừng mà nước mắt tự trào ra, hắn ta sớm đã hiểu người cha này chẳng hề quan tâm đến muội muội mình, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến hắn ta muốn khóc.

Hai huynh muội không gào thét nữa, nhưng lặng lẽ rơi lệ lại càng khiến người ta đau lòng. Mấy đại nương cũng rơi nước mắt theo.

Lý chính ngẩng đầu lên, nhận được ánh mắt của Nam Khê, trong lòng thở dài.

"Nếu ngươi không muốn chuộc thân cho hai đứa trẻ, cũng không muốn nhận hai đứa trẻ này, vậy ngươi hãy viết cho ta một tờ khế đoạn tình. Từ nay về sau hai đứa trẻ này là người Nam gia, bất kể sinh lão bệnh tử ngươi đều không được tìm hai đứa trẻ nữa, không được có bất kỳ qua lại nào với chúng."

Lý Đại Ngưu không chút do dự đồng ý.

Viết khế đoạn tình thì có thể không cần lấy bạc ra, thật là chuyện tốt. Trong lòng hai đứa tiểu súc sinh này chắc hẳn cũng cực kỳ hận mình, sau này cũng chẳng thể trông cậy được, sao ông ta có thể muốn chứ.

Du Lương hành động rất nhanh, quay đầu liền vào nhà lấy bút mực ra. Do lý chính tự tay viết, rồi để Lý Đại Ngưu điểm chỉ.

Nhẹ nhàng một cái, tình thân cha con đứt đoạn từ đây.

Lý Đại Ngưu điểm xong liền thong dong bước đi, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hai huynh muội một cái. Tiểu Ngưu đã điều chỉnh tâm trạng, trong lòng cũng không còn đau khổ nữa, trong mắt Nhị Nha càng là vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.