Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 37



Làm nhà cỏ tranh rất đơn giản, chỉ cần cây gỗ để chống đỡ cùng cỏ tranh bó tốt là được, mấy thứ này đều có thể tự cấp tự túc không cần tốn bạc, La Thông lại một lần nữa bắt đầu con đường lao động, mỗi ngày lên núi tìm cây thích hợp cùng với bó cỏ tranh.

Sau khi qua đại niên, mỗi nhà đều bận rộn, mỗi ngày La Thông vội vàng xây phòng đều mệt đến mức ngả đầu liền ngủ, cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện lúc trước rối rắm, cho tới khi hắn đi tới một khu rừng trúc không chủ ở trong thôn, đụng phải Vạn Xuân Phong, hắn mới phát giác người này không thích hợp.

“Xuân Phong, ta có phải làm gì khiến ngươi tức giận hay không?” Trước đây Xuân Phong hay đến nhà hắn chơi, nếu trên đường vô tình đụng phải còn có thể nhiệt tình chào hỏi cùng hắn nói chuyện, nhưng từ năm trước, Xuân Phong hình như không tới nhà hắn, hơn nữa hôm nay thấy hắn còn chưa kịp chào hỏi đã vội vội vàng vàng muốn rời đi.

La Thông nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình đã làm gì khiến hắn tức giận, vì thế chỉ có thể nghĩ tới một lý do, tiểu tử Trương Đông Bình kia đã nói xấu hắn trước mặt Xuân Phong.

Giữ chặt người vội vàng muốn đi, La Thông kỳ thật hơi tức giận, nhưng hắn vẫn nhẫn nại nói: “Ngươi giận ta phải không? Ta ở trong thôn chỉ có một người bạn là ngươi, hơn nữa ta còn đem toàn bộ bí mật của ta nói với ngươi.” Không e dè cho người ta thấy mình ở thế yếu, La Thông chỉ muốn nói một câu, Xuân Phong không để ý tới hắn, hắn ở trong thông thậm chí ngay cả thế giới này cũng không có bạn bè.

“La đại ca, đại bá nương của ta muốn bện giỏ trúc, ta chỉ là vội vàng muốn mang cây trúc về cho nàng thôi.” Quan hệ của hai huynh đệ Vạn gia cũng không tốt, đây là chuyện toàn bộ thôn đều biết, vả lại Vạn đại bá còn ở nhà, con của hắn còn đang ở tuổi tráng niên, tôn tử của hắn cũng lớn như Xuân Phong, làm sao có chuyện phải nhờ một người ngoài đi lấy cây trúc.

Lời nói của Xuân Phong khiến La Thông không tin tưởng, hơn nữa hiện tại Xuân Phong còn chưa nói gì đã đột nhiên xa lánh hắn.

“Ta hy vọng là do ta hiểu lầm, nhưng ta cảm thấy ngươi đang cố ý tránh ta, vì sao vậy?” Không biết vì sao, La Thông lập tức nhớ tới chuyện bà mối tới cửa cầu hôn bị Trương Đông Bình nhìn thấy, hắn lại tiếp tục nói: “Lúc trước không phải ta đã nói rồi sao, ngươi không cần để ý. Đừng nói hiện tại ta không thành thân, cho dù thành thân ngươi cũng không cần phải kiêng dè, đối với ta ngươi không khác gì những tiểu tử ở trong thôn.” Đã nói ra, nhưng La Thông lại cảm thấy lời nói của mình còn chưa thể hiện rõ ràng, hơn nữa hắn hơi cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, hắn còn chưa kịp nói rõ, người bị hắn giữ lấy đã tránh khỏi tay hắn, mỗi tay cầm một cây trúc rời đi.

“Ta không phải lại nói gì sai chứ. » La Thông nghĩ Xuân Phong đang hiểu lầm hắn muốn thành thân, không muốn tới cửa quấy rầy việc của hắn, dù sao hắn cũng là ca nhi, nếu để cho người làm mai hiểu lầm cũng không tốt, cho nên hắn nghĩ muốn nói với Xuân Phong không có vấn đề gì, hắn không thèm để ý.

Giống như những lời lúc trước hắn nói với Lâm Tử, ở trong mắt hắn, hắn coi Xuân Phong cũng giống như Lâm Tử giống như tất cả những đàn ông ở thế giới này.

Hiện giờ đã gần tới tháng giêng, nhà cỏ tranh của La Thông đã chuẩn bị gần xong, chỉ cần chặt thêm mấy cây trúc nữa là có thể xây phòng. Tất cả mọi chuyện đều theo suy nghĩ của hắn mà thực hiện từng bước, cô nương có thân thế đáng thương kia cũng vì sự trợ giúp của hắn một lần nữa lại chở thành hoa khôi đầu bảng, đưa cho hắn số bạc đầu tiên, thậm chí còn đặt thêm hàng, sau này hắn hẳn là không cần chịu đói chịu lạnh, mọi chuyện đều vừa ý nhưng lại luôn luôn có một nơi khó chịu.

Lúc chặt cây trúc trở về, La Thông thuận tiện nhặt con dao Xuân Phong chưa kịp cầm đi, lúc đi qua Vạn gia hắn vứt cây trúc trong tay đi tới trước cửa nhà Vạn gia, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa nhà Vạn gia lại mở ra, người đi ra là đại bá nương của Xuân Phong, còn có nương Xuân Phong ở bên cạnh, nhìn bộ dạng của hai người bọn họ hình như là vừa khóc xong.

“Thím, Xuân Phong vừa rồi quên dao, ta tiện đường mang trả lại cho hắn.” La Thông cũng hiểu rõ hai người này, nhưng hắn có thể cảm nhận hai người này không vui khi thấy hắn, hiện tại trong lòng hắn cũng hơi đoán được, thái độ trước sau của Xuân Phong có sự mâu thuẫn, nên hắn muốn giáp mặt hỏi rõ ràng.

“Thím, ta có chút chuyện muốn nói với Xuân Phong, ta có thể đi vào hay không?” Vẫn là trực tiếp nói ra miệng, La Thông cảm thấy mình ở trước mặt người khác không thể mãi mãi để lại cho người ta ấn tượng của ‘La Thông’ trước kia được, hắn vẫn nên làm cho người khác cảm thấy hắn cùng ‘La Thông’ không giống nhau, hắn không muốn để cho một đám người vĩnh viễn ôm ác ý với mình, có lẽ những ác ý này không phải dành cho hắn, nhưng hắn là người chịu, hiện tại hắn không muốn chịu đựng.

Mấy ngày nay Xuân Phong không đi tìm hắn, nếu nguyên nhân là lo lắng về thanh danh La Thông hoàn toàn sẽ không tin. Lúc hắn vừa tới thế giới này, là lúc thanh danh hắn kém cỏi nhất, Xuân Phong cũng không trốn tránh hắn, hiện giờ sao có thể vì thanh danh mà không đi tìm hắn.

Có lẽ không nghĩ tới La Thông sẽ nói thẳng ra như vậy, Vạn nương rõ ràng hơi sửng sốt, thế nhưng sau khi lấy lại tinh thần nàng cũng không lập tức trả lời La Thông, mà nói với tẩu tử mình: “Ngươi đi về nghĩ lại cho tốt, cần gì phải để người khác được lợi? nhiều năm nhẫn nhịn như vậy chẳng lẽ từ bỏ sao?”

La Thông cũng không biết hai người đang nói gì, nhưng đại bá nương không tiếp tục nói, chỉ lắc đầu với Vạn nương, lúc này nước mắt lại rơi, Vạn nương cũng không nói gì thêm, đợi người đi rồi mới xoay người nhìn về phía La Thông, hơn nữa chỉ đơn giản nhìn như vậy.

Một lúc lâu sau, La Thông thật sự hơi không tự nhiên, hắn ho nhẹ hai tiếng, nói rõ ràng với người ta: “Thím, vài ngày trước Xuân Phong tặng rất nhiều sách vở cho ta, ta còn chưa gặp hắn để cảm ơn, hơn nữa ta còn chút chuyện muốn hỏi hắn, ngài có thể cho ta vào nói mấy câu với hắn được không?”

“Vào đi.”

“Được, cảm ơn.” Nhận được đáp án vừa lòng, La Thông lập tức mỉm cười, nhanh chóng bước vào nhà.

Vạn nương đứng ở cửa, cũng không lập tức đi vào, nàng không biết mình làm có đúng hay không, nhưng con trai mấy ngày nay không vui nàng tự mình nhìn thấy.

Lúc nghe thấy tiếng của La Thông, Xuân Phong quả thực nghĩ mình bị ảo giác, lúc tiếng bước chân càng ngày càng gần hắn hồi hộp quên luôn đứng lên, lúc La Thông đi vào liền nhìn thấy Xuân Phong đang ngơ ngác ngồi thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm.

“Xuân Phong, lời ta vừa nói còn chưa xong, ngươi có thể nghe ta nói hết được không ? » tổ chức ngôn ngữ lại một lần nữa, lần này La Thông nhất định phải diễn đạt rõ ý của mình: “Ngươi là người bạn duy nhất của ta ở đây, ta rất quan tâm ngươi. Từ khi ta tới nơi này, ngươi vẫn luôn giúp ta, từ đầu cho ta quần áo chống lạnh, sau đó lại cho ta thuốc, sau đó còn cho ta những thứ ta cần. Hiện giờ, ta cũng muốn cho ngươi cái gì, lát nữa ngươi nói với ta ngươi thích gì, khi nào ta lên trấn trên sẽ mua về cho ngươi được không? Còn nữa hiện tại ta chưa tính thành thân, ngươi không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng tới ta, những người hôm đó tới nhà ta bàn chuyện thành thân ta đều từ chối, không đồng ý ai cả! ta….”

“La đại ca.” Nỗ lực lộ ra nụ cười giống như trước kia vẫn hay lui tới, Xuân Phong ngắt lời của La Thông, bởi vì hắn cảm thấy vừa rồi hắn phản ứng hơi quá, La đại ca cũng không làm gì sai, không thể đột nhiên không để ý tới hắn.

“Ta không tức giận, ta không vui không phải do ngươi.” Nghĩ đến chuyện trong nhà đại bá, Xuân Phong đột nhiên có cớ, hắn không có che dấu tâm trạng của mình, trực tiếp nói với La Thông mình không vui, sau đó mới giải thích với người này: “Trong nhà đại bá ta có chút chuyện, đại bá nương nhiều ngày nay đều tới nhà ta, ta thấy tủi thân cùng không đáng cho đại bá nương ta, cho nên mới không vui.”

Huynh đệ Vạn gia quan hệ không tốt, nhưng quan hệ của hai chị em dâu không tồi toàn thôn cũng biết, La Thông nửa tin nửa ngờ, bởi vì lúc ở bên rừng trúc, lúc Xuân Phong tránh khỏi tay hắn giống như là muốn khóc, hắn không thể lo lắng cho đại bá nương đến nước như vậy được.

Hiện giờ, La Thông khẳng định Xuân Phong có chuyện gạt hắn, nhưng hắn cũng biết Xuân Phong sẽ không thành thật nói với hắn, nên cũng không hỏi nữa, chỉ nói với người ta: “Xuân Phong, nếu ngươi có chuyện gì không vui có thể nói với ta, chuyện trong lòng ta cũng chỉ nói với ngươi, cho nên ta hy vọng chúng ta có thể nói toàn bộ chuyện trong lòng cho nhau nghe.”

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

“Là ngươi nói đó, nói chuyện phải giữ lời, trong lòng ngươi có chuyện gì nhất định phải nói với ta!” Theo lời nói của Xuân Phong, La Thông nhanh chóng muốn một lời cam đoan, sau khi có lời cam đoan của Xuân Phong hắn mới vừa lòng rời đi.

Sau khi tiễn La Thông, Vạn Xuân Phong nhìn nương mình nhìn mình, nhanh chóng nói với nàng: “Chúng ta cũng không nói gì! Thật sự, cũng không nói gì.”

“Ngươi đi lau bàn ăn đi, cha ngươi hẳn là sắp về rồi.”

“Hả, được.” Nương sao lại cho La đại ca vào, cũng không biết nương sao lại không mắng mình, Xuân Phong cẩn thận làm chuyện mà nương đã dặn dò, trong đầu tất cả đều là lời La Thông vừa nói.

Hắn hiểu những lời vừa rồi của La đại ca, nhưng hắn không nhịn được khổ sở cũng vì những lời này. Hắn không muốn giống như những người khác, hắn với bọn họ vốn không giống nhau. Nhưng hiện giờ hắn cũng không thể vì tâm trạng mình không vui mà khiến cho La đại ca khó xử, hắn ở đây quả thật chỉ có thân quen với mình, hơn nữa trên người La đại ca có bí mật không thể nói với người khác, có nói đương nhiên cũng chỉ có thể nói với mình, mình quả thật không thể đột nhiên không để ý tới hắn.

“Xem ra, cách tốt nhất chính là chịu đựng, chỉ cần gạt hắn, chờ hắn thành thân là được rồi.”

“Cái gì thành thân?”

“….” Nương đột nhiên xuất hiện ở phía sau dọa cho Xuân Phong nhảy dựng, tim vọt tới trên cổ đầu óc thì ong ong, chỉ sợ nương hiểu lầm, cố gắng không chế nhịp tim sau đó nhanh chóng giải thích với nương: “Không đúng không đúng! Ta nói La ….. La đại ca hẳn là sắp thành thân, hắn…. có người tới cửa làm mai cho hắn, hắn chắc là sắp thành thân. »

« Thật sao ? »

« Vâng, thật. » Đã nhiều ngày này, Vạn nương không ra cửa, vì chuyện tá điền mấy ngày trước, nên mấy ngày nay người trong thôn cũng không ai đến nhà thảo luận gì, cho nên chuyện sôi nổi trong thôn mọi người đều biết chỉ có Vạn nương là không biết gì.

Cẩn thận nhìn phản ứng của con trai, trong lòng Vạn nương thực mâu thuẫn ! nàng là vừa vui vẻ vừa tức giận ! vui vẻ là La Thông thành thân, chuyện này coi như xong rồi, nhưng cũng tức giận, thì ra chuyện này chỉ có con trai một bên tình nguyện !

« Ngươi thật là ! ngươi nói xem ta phải làm gì mới tốt cho ngươi đây ! » không có chí hướng ! mình sao lại sinh ra một đứa con không có chí hướng như vậy !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.