Nghỉ ngơi dưỡng sức thêm vài ngày, Khoai giúp 3 mẹ con nhà Tấm chuyển xuống núi, ở tại căn nhà trước kia anh đã dựng cho Tấm.
Ngôi làng chân núi với địa thế lòng chảo, đường vào khó khăn, lại nhờ thế
may mắn tránh được trận lũ kinh hoàng vừa qua. Triều đình ở xa, quan
quân giản đơn, vả lại chính sách sau cơn lũ thông thoáng cũng tạo điều
kiện cho ba mẹ con có được nhân khẩu dễ dàng.
Tiết mùa thu mát mẻ, đang vào mùa gặt lúa mới, nhờ mối quan hệ lúc trước, Tấm dễ dàng đưa Cám đi xin làm.
Dần dần, ba mẹ con cũng cảm thấy, sống lệ thuộc vào làm thuê vụ mùa như
trước nay không ổn, liền bàn cách xin với trưởng thôn cho khai khẩn đất
ruộng tự mình làm lúa, trồng cấy. Vùng miền hoang sơ, đất đai mêng mông, người còn thưa thớt, nhà Tấm lại có anh Khoai đứng ra làm đinh bảo đảm, dễ dàng được chấp thuận. Mấy mẹ con vui mừng chọn khoảnh đất liền kề
gần nhà, cứ rỗi thời gian là lại bỏ công khai khẩn, qua một tháng trời
chăm chỉ cũng đã thấy mặt bằng thành quả đầu tiên.
Cuộc sống tất
bật, việc việc dồn dập, đến lúc Tấm có thời gian để ý bản thân thì mới
phát hiện mình đã mấy tháng rồi không thấy kỳ. Bình thường, kỳ của cô
tới rất đều đặn, vào khi con trăng tròn đầy. Mà trăng hết tròn rồi
khuyết đã mấy bận kể từ lần cô cùng Vua lần cuối. Tấm nhẩm tính, cũng đã được tầm 3 tháng, thế mà bào thai cũng thật ngoan ngoãn, không hề hành
hạ cơ thể mẹ chút nào.
Tấm nói riêng với mẹ, cũng kể rõ việc
chính Vua đã tính toán để có đứa bé này. Bà ban đầu có chút sững sờ, sau đó nuốt xuống lời khó nghe, an ủi Tấm, lại bàn với cô cách giải thích
với bà con trong thôn. Hai mẹ con đều nhất trí nói rằng chồng Tấm đã mất tích trong trận lũ, không biết sống chết ra sao. Như vậy, mai này Vua
có tìm về cũng không cho là phạm thượng.
Còn về việc mang thai
sinh nở, ở thời đại này, phụ nữ đều là đơn giản đợi đến khi đau đẻ sẽ
mời bà đỡ đến sinh con tại nhà. Nơi đây lại hoang vắng, không đủ điều
kiện, mấy mẹ con đã dự đến tình huống xấu nhất là sẽ phải tự tay đỡ đẻ.
Chính Tấm lại không quá sợ hãi. Cô nhớ tất cả các trình tự sinh con ở thời
hiện đại từng đọc qua, cũng biết làm sao để dễ dàng sinh nở, chỉ cầu cho số mình không quá xui xẻo. Rơi vào tình huống khó sinh, nếu cô không
vượt qua nổi, chỉ có thể là một xác hai mạng.
Cuộc sống không vì
Tấm mang thai mà diễn ra nhanh hay chậm hơn. Cần trải qua việc gì đều
trải qua việc đó. Đứa bé của Tấm ngay từ đầu đã chứng minh là một đứa
trẻ ngoan, thường thường yên lặng, không mấy khi làm mẹ mệt. Đến khi
bụng lớn rõ, trái với suy nghĩ của cô, cả anh Khoai hay thôn dân đều dễ
dàng chấp nhận. Tấm thật sự vui sướng, quẳng mối lo đi, chỉ chuyên tâm
làm việc, dưỡng thai chờ đến ngày sinh nở.
Mùa thu đi qua, mùa
đông giá khắc nghiệt nơi vùng núi, rồi đến mùa xuân xanh tươi tràn về.
Khắp nơi hoa đào hồng nhạt, hoa mơ trắng muốt nở bung cánh, dạt đi theo
gió, mọi người trong thôn cũng chìm trong không khí vui mừng chờ đón cái tết mới.
Tấm mang tâm trạng bồn chồn, tay vuốt khẽ phần bụng đã nhô cao, miệng lẩm nhẩm an ủi đứa bé trong bụng. Đã gần 8 tháng cô
không gặp Vua, không biết ngài đã ra sao. Mọi chờ đợi đã lắng xuống theo tháng ngày, chỉ có nỗi lo là khi ẩn khi hiện.
Cô không rành thế sự, nhưng cũng đủ biết những nguy hiểm trong tranh đấu chính trị. Quyền lực là thứ làm người ta mờ mắt, thì quyền lực tối cao sẽ khiến người ta không còn kể đến tình nghĩa, máu mủ. Tự xưa đã bao chuyện xảy ra, mỗi
cuộc phân tranh qua đi là xương trắng chất chồng, máu tanh nhuôm đất.
Tấm không mong gì Vua tàn sát, nhưng càng không muốn thấy ngài chết.
Ngài dù sao vẫn là chồng cô, cha của con cô. Dòng máu đứa trẻ trong
người cô chính là minh chứng xác thực nhất cho mối dây liên hệ này.
Là yêu, hay là hận đã không còn cần phân biệt rõ ràng nữa, chỉ là thật
mong được trông thấy ngài, mong được thấy ngài bế đứa trẻ trên tay gọi
một câu “con yêu”. Hạnh phúc chẳng phải vốn luôn mang dáng hình giản đơn như thế hay sao!
Rồi cái tết cũng rộn ràng đến. Như năm nào, Tấm và Cám lại cùng đi chặt cây nêu. Anh Khoai đang giúp thôn mấy việc
công, hai chị em cũng không ngại đi một mình. Khá nhiều nhà giống hai
chị em cũng đi tìm kiếm, Tấm và Cám tươi cười chào hỏi họ, được họ hồ
hởi đáp lại, vài bà còn đặc biệt nhìn bụng Tấm đoán già đoán non.
- Tôi ấy à, kinh nghiệm có thừa, chắc chắn cô Tấm sẽ sinh con trai đấy,
bà xem xem bụng nhọn hoắt thế này, không phải thằng cu là tôi đi đầu
xuống đất.
- Phải rồi, bà đoán cái Hoa đầu thôn sinh con mẹt, nó
lại tòi ra thằng cu đấy thôi, sắp đầy tuổi rồi đấy – Bà kia không vừa
bĩu môi.
- Ô hay, cái bà này, lần đó khác, giờ khác – Bà nọ lấp
liếm – Mà bà nghe chưa? Năm nay Vua đến làng bên kia làm lễ Tịch điền
đấy. Cái làng ấy thật may mắn, hết đời Vua nọ đến đời Vua kia đến thăm,
thôn của mình là quá xa, khéo đến lúc tôi xuống lỗ cũng chẳng được nhìn
mặt rồng…
Tấm đang đứng cười trừ nghe nhắc thế liền níu tay bà nọ, vẻ mặt không dấu được nỗi mừng
- Thật là nhà Vua sẽ về thăm hả bác, con cũng muốn chứng kiến.
- Ui, tôi lạy cô, bụng mang dạ chửa thế này, đông như thế khéo bị đẩy ngã thì nguy, cô tốt nhất là ở nhà, em gái cô cùng anh trai đi về sẽ kể
chuyện. năm nay lễ làm lớn lắm nhé, năm đầu Vua lên ngôi mà, phải…
- Bà nói gì vậy? - Tấm hoảng hồn tay vô thức bấm chặt - Sao lại mới lên ngôi?
- Chị bình tĩnh – Cám giật khẽ tay cô.
- Nhà cô chưa biết à? Cũng phải, cô ở xa thế. Tôi nghe ông nhà tôi kể,
ông nhà tôi quen thân với trưởng thôn lắm, rằng Vua mới lên ngôi đã
được mấy tháng rồi, là con trưởng của Vua cùng bà Hoàng quý phi gì đấy,
tre già măng mọc thôi mà…
Tấm ù cả hai tai, câu nghe được, câu
không. Vậy là Vua đã thất bại, đã thua dưới tay Hoàng quý phi rồi, người không biết có còn không nữa.
Tấm toan mở miệng hỏi tiếp thì
bỗng thấy hẫng một cái ở cửa mình, lập tức nước từ bên trong tràn ra ướt cả mảng váy. Tấm ngơ ngác nhìn hai chân mình, liền bị mấy người xung
quanh thất sắc kêu ầm lên. Thế cô mới nhận ra mình vừa bị vỡ ối. Tấm
được Cám cùng mọi người vừa dìu, vừa bế trở về nhà bà lang gần nhất.
Cũng may cho cô đang lúc ban ngày, lại buổi sắp tết nông nhàn, bà lang
đã có ở nhà, sẵn sàng bắt tay ngay vào việc.
Sau mấy canh giờ cật lực dồn sức, Tấm thành công sinh hạ được một bé gái. Con bé mới sinh,
da còn đỏ hỏn, mắt nhắm hờ, miếng há lớn, tiếng khóc như chuông vang.
Tấm ôm con vào lòng, thơm má con, nói lời khen ngợi đứa bé dũng cảm, bị
mẹ đau lòng làm ảnh hưởng, phải ra sớm cả tháng mà vẫn ưu ái mẹ đến thế.
Nước mắt Tấm không kiềm được, cứ vậy chảy dài “Con yêu à, con phải kiên cường lên, con chỉ còn có mẹ thôi!”