Xuyên Về Năm 70

Chương 5



Chu Tiểu Mẫn vừa từ chỗ làm việc về, trong tay cầm áo khoác, thấy Tảng con trai nhỏ khóc chạy tới. Cô ta cau mày quan sát con từ trên xuống dưới một lượt, thấy nó không bị thương, lập tức tức giận mắng: “Lại làm sao vậy? Ngày nào cũng khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, Chu Tiểu Mẫn tôi sao lại sinh ra một đứa con trai như vậy? Y như cha của mày, đi về nhà.” Đánh nhau với người ta lần nào cũng thua, bị người ta đánh rồi khóc, bản lĩnh gì cũng không có, một chút cũng không giống Chu Tiểu Mẫn cô.

“Mẹ, con bé chết tiệt kia trừng mắt nhìn con.” Tảng khóc sướt mướt vùi vào người mẹ, nghĩ đến ánh mắt hung dữ của con bé kia, trong lòng nó đến giờ còn hoảng sợ.

“Con bé chết tiệt nào?” Chu Tiểu Mẫn bị cách nói của con làm hồ đồ.

“Chính là con bé nhà chúng ta —— Nha Nha đó, nó trừng con, rất kinh khủng, oa…” Nói xong lại lớn tiếng khóc lên.

Chu Tiểu Mẫn nghe xong tức giận muốn đánh người, không phải đối với Nha Nha mà là thằng con trai yếu đuối này của mình. Con bé kia mới ba tuổi, cơ thể lại gầy yếu, nhìn không khác gì đứa bé hai tuổi, thằng nhóc này đã sáu tuổi rưỡi vậy mà lại bị một con nhóc hai ba tuổi dọa khóc? Nó còn có thể làm cái gì chứ?

Cô ta hung hăng tát vào mặt Tảng một cái, tức giận mắng: “Đồ vô dụng, chỉ bị một đứa con nít trừng mắt thôi cũng khóc, còn không biết xấu hổ tới khóc với mẹ? Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa vô dụng như mày chứ? Y như người cha phế vật của mày, cút ra ngoài đi, thấy mày mẹ liền tức giận.” Nói xong, không để ý đến con trai đang oa oa khóc lớn xoay người đi vào nhà.

Lúc Chu Tiểu Mẫn vào trong nhà, đúng lúc thấy bà ngoại bưng chậu nước từ trong phòng phía tây ra, nghĩ đến cô em chồng chẳng mấy chốc sẽ về với ông bà thì vẻ mặt cô ta đầy chán ghét. Tuổi còn trẻ chết yểu trong nhà sẽ có nhiều xui xẻo? Sau này ai còn dám ở phòng đó nữa? Trong lòng không ngừng buồn bực, nhưng hiện tại mọi người như vậy, nếu cô ta nhiều lời đúng lúc đối phương tắt thở, thì dù cô ta có mười cái miệng cũng không giải thích được. Nghĩ vậy, cô ta ‘phi’(nhổ nước bọt á 囧) một cái về phía phòng phía tây, xoay người đi ra sân múc nước rửa mặt.

Thấy vẻ mặt chán ghét của con dâu, bà ngoại im lặng, lặng lẽ đóng cửa phòng con gái. Một tay bà bưng chậu nước, một tay lau nước mắt trên mặt: Trân Nhi của bà đã bắt đầu mơ hồ không nhận ra ai cả, hẳn là chỉ còn khoảng hai ngày, cứ để nó yên tâm đi đi.

Nha Nha ngồi trước bàn trong phòng bà ngoại, tay nhỏ bé chống cằm, ngơ ngác nhìn lá cây ngoài cửa sổ. Đều nói người trưởng thành không cần lo nghĩ gì, nhưng hiện tại bé chưa trưởng thành mà đã rất sầu lo: Nếu mẹ thật sự mất, bé nên làm gì bây giờ?

—— Ta là đường ranh giới ——

Một buổi sáng như bình thường, năm ấy Đoạn Ngọc Trân hai mươi ba tuổi nhắm hai mắt lại, không tỉnh lại nữa.

Nhìn thi thể mẹ bị người ta khiêng đi, Nha Nha khóc lớn: Bé khóc không chỉ vì người mẹ đời này, còn vì người mẹ đời trước, bản thân đã chết gần một năm, mẹ, người có khỏe không? Mẹ lương thiện yếu đuối như thế, rốt cuộc có thể nhẫn tâm vứt bỏ người đàn ông phản bội kia không? Một người mẹ mất con gái, làm sao vượt qua nổi những ngày tháng tiếp theo? Còn có, mất đi mẹ rồi sau này bé phải làm sao bây giờ? Cơ thể này còn nhỏ, không thể làm được gì cả, bé phải sống sót thế nào?

Đầy bi thương, đầy bất lực, ủy khuất, Nha Nha buông thả mình khóc, bởi vì bé biết, đây là cơ hội duy hội duy nhất mà bé có thể khóc quang minh chính đại. Sau này bé phải cụp đuôi làm người, cẩn thận từng li từng tí sống trong nhà này, không còn cơ hội để lớn tiếng khóc.

Mẹ không còn, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục. Để cuộc sông sau này được dễ chịu, mỗi ngày bé đều chạy trước chạy sau theo giúp đỡ bà ngoại, hy vọng để mợ biết bé không phải kẻ vô dụng, bé có thể làm việc.

Dù bé cẩn thận đến đâu, phiền toái vẫn tìm đến.

Hôm nay, Chu Tiểu Mẫn nhíu mày đi về nhà, lúc nãy cô đến nhà bí thư trong thôn, muốn nói chuyện chồng cô làm việc trong đội một, nhưng đúng lúc bí thư không có ở nhà, cô chỉ có thể trở về.

Ai, tuy chồng cô không có bản lĩnh gì, nhưng coi như là người an phận thủ thường, làm việc rất chăm chỉ, lãnh đạo trong đội có ấn tượng tốt với hắn, các phương diện đều đặc biệt chiếu cố. Nhưng mấy ngày nay, cô lại nghe nói lãnh đạo muốn điều hắn đến đội hai? Đội hai không có mấy người đứng đắn, toàn là người lãnh đạo thôn nhìn không vừa mắt, sao lại điều chồng cô đến đó chứ?

Nghĩ mãi vẫn không rõ, lông mày của Chu Tiểu Mẫn đều nhăn lại thành một cục.

“Ôi, đây không phải là chị Tiểu Mẫn sao? Làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng vậy kể với em đi.” Một người đàn bà hơn hai mươi tuổi từ đầu thôn đi tới, tóc chải bóng loáng, trên người mặc một bộ đồ màu hồng nhạt làm từ sợi tổng hợp, đây là thứ mọi cô gái trong thôn đều yêu thích.

“Ôi, thì ra là Thục Phân, sao em rảnh rỗi vậy, không ở nhà trông tiểu tổ tông nhà em sao?” Nhìn thấy Thục Phân cùng thôn, Chu Tiểu Mẫn dừng bước cười chào hỏi cô ta, khi nói chuyện không ngừng đánh giá quần áo đối phương, nhìn thế nào cũng thích.

Vu Thục Phân đều xem ở trong mắt hé miệng cười, đan hai tay vào nhau nói: “Vì hôm nay ba Hổ tử ở nhà. Anh ấy ở nhà trông nom để em ra ngoài hóng gió.” Trong giọng nói mang theo tự hào vô cùng. Đàn ông trong thôn này, người có thể so sánh với Kiến Quốc nhà cô ta thật sự vô cùng ít ỏi.

“Kiến Quốc thật là tốt, biết đau biết thương em, ai, đời này của chị không có phúc phận đó.” Nhớ tới gã chồng ở nhà không dám thả một cái rắm, hiếm có dịp Chu Tiểu Mẫn thở dài thườn thượt.

“Làm sao vậy, chị Tiểu Mẫn, vừa nãy em thấy chị hình như có chuyện lo lắng, có chuyện gì không vui sao, chị nói với em đi.” Vẻ mặt Vu Thục Phân quan tâm nhìn cô, đám đàn bà ở thôn này hứng thú nhất với chuyện riêng tư của nhà người khác.

“Đừng nói nữa, từ sau khi cô em chồng đoản mệnh của chị qua đời, trong nhà luôn có chuyện không vui, em xem xem, mấy ngày nay, Thành tử và Tảng nhà chị đều bị thằng nhóc nhà họ Vương đánh, tuy rằng đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng cũng không có dữ dội như vậy? Suýt nữa mặt Thành tử bị phá tướng. Còn nữa mấy ngày nay thắt lưng của chị đau, nằm ở nhà hai ngày làm chậm trễ bao nhiêu chuyện? Vẫn chưa xong, em nói xem anh rể em đang làm việc tốt ở đội một, đột nhiên lãnh đạo nói muốn điều đi đội hai, em nói đây là chuyện gì a?” Thấy có người hỏi, Chu Tiểu Mẫn nói hết tất cả khổ tâm ra. Cuộc sống thế này, không có đến một ngày vui vẻ.

“Đội hai?” Vu Thục Phân kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Mẫn, rồi sau đó cuống quýt giống như người đàn ông của mình phải chuyển sang đội hai, siết chặt tay đối phương nói, “Chị Tiểu Mẫn, trăm ngàn lần không thể sang đội hai này, hai chúng ta lớn lên cùng nhau, em sẽ không lừa chị, đội hai kia không có ai là người tốt, nếu anh rể đi theo bọn họ học thói xấu thì làm sao bây giờ? Điều tốt khó học, điều xấu thì chỉ cần học trong mấy ngày, muốn kéo về như cũ cũng không được đâu.”

“Đúng vậy, chị cũng đang lo chuyện này đây? Trong đó ai nấy đều dùng thủ đoạn gian dối, nếu dạy điều xấu cho chồng chị thì làm sao bây giờ?” Chồng cô lại yếu đuối, bây giờ đã biết lo lắng cho gia đình, nếu theo những người đó học thói xấu thì cô hối hận đến chết mất?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.