Xuyên Về Năm 70

Chương 6



Vu Thục Phân thấy xung quanh không có ai, tiến đến bên cạnh Chu Tiểu Mẫn khẽ nói: “Chị Tiểu Mẫn, không phải em thích nói láo, chị có phát hiện không, vài năm nay nhà chị không được yên ổn, theo lý chị và anh rể đều có năng lực, thế sao bây giờ còn khó khăn như vậy? Nếu em có một nửa năng lực của chị thì hiện tại nhà em không chỉ có thế thôi đâu.”

“Đúng vậy.” Chu Tiểu Mẫn như tìm được tri kỷ, lôi kéo cô ta bắt đầu kể khổ, “Em nói xem mỗi ngày chị làm việc chẳng khác nào đàn ông, đi sớm về muộn, trong nhà nhịn ăn nhịn mặc, không nỡ mua quần áo, nhưng vì sao cuộc sống vẫn khó khăn như vậy?” Khi nói chuyện, ánh mắt cô rơi xuống bộ quần áo màu hồng nhạt làm từ sợi tổng hợp của đối phương, tuy biết quần áo này mặc trên người mình không đẹp như người ta, vẫn không nhịn được vươn tay sờ tay áo đối phương rồi khen, “Vải này thật trơn bóng.”

Thấy sự hâm mộ trong mắt đối phương, trong lòng Vu Thục Phân đắc ý, sau đó làm bộ như không thèm để ý vươn tay áo nói: “Cái này là mấy ngày trước Kiến Quốc vào thành mua cho em, nói là loại vải đang thịnh hành nhất, gọi là sợi tổng hợp gì đó, ha ha, chị nói xem dân quê chúng ta mặc đồ chỉ cần chắc chắn là được rồi đúng không? Em nói anh ấy tiêu tiền quá bừa bãi, Kiến Quốc nhà em lại nói em mặc đẹp, anh ấy nhìn cũng vui vẻ, nên dứt khoát mua cho em một bộ.” Nói xong, có chút ngượng ngùng đẩy đẩy cánh tay Chu Tiểu Mẫn, khẽ nói, “Chuyện này em chỉ nói với chị, chị đừng chê cười em.”

“Ha ha, xem em nói kìa, Kiến Quốc đối xử tốt với em, chị vui cho em còn không kịp sao lại chê cười em?” Nói là nói như vậy, trong lòng Chu Tiểu Mẫn thầm ganh ghét: Không phải chỉ là một bộ đồ sao? Khoe cái gì chứ? Vu Thục Phân cô gả cho Triệu Kiến Quốc như thế nào, tưởng tôi không biết sao?

Vu Thục Phân khoe khoang đủ, tiếp tục nói chủ đề vừa rồi: “Chị Tiểu Mẫn, chị có phát hiện không? Ngọc Trân em chồng của chị, trước khi chưa sinh con rất tốt, tuy rằng cơ thể suy nhược nhưng không xấu đến mức này, bây giờ chị thấy thế nào? Người cũng đi rồi? Còn bà cụ nhà chị, hiện nay chắc cơ thể không tốt lắm phải không? Từng chuyện trong nhà chị không phải từ sau khi con nhóc kia sinh ra mới có sao?”

Chu Tiểu Mẫn nghĩ một lúc, đúng là có chuyện như vậy, cơ thể em chồng suy nhược từ nhỏ, nhưng không yếu như vậy, sinh con xong thì gần như nằm luôn trên mặt kháng? Nghĩ vậy, cô vội vàng túm lấy cánh tay đối phương, lo lắng hỏi: “Ý em là vì Nha Nha sao?”

Thấy đối phương kích động, Vu Thục Phân bĩu môi nói: “Chị nói đi? Chị gái ngốc của em, lúc con bé kia sinh ra y như con mèo nhỏ, mọi người đều cho rằng không sống nổi, kết quả hiện tại con bé kia tốt rồi nhưng mẹ nó thì không còn. Chị có nhớ trước đây khi còn bé chúng ta hay nghe kể về yêu quái chuyên hấp thu tinh khí con người không? Em thấy con bé này có điểm kỳ quái, ban đầu có mẹ nó chống đỡ nên không ảnh hưởng đến chị, bây giờ mẹ nó không còn thì tới bà ngoại, đến khi bà ngoại nó đi rồi thì chị phải cẩn thận hai đứa Thành tử và Tảng thật tốt đó? Nếu lại gần con bé kia thì rất nguy hiểm.” Nói xong lời cuối cùng, cô ta chà xát cánh tay mình, cảm thấy hôm nay trời thật lạnh.

Chu Tiểu Mẫn hoàn toàn bị hù choáng váng, cô từ từ nhớ lại những chuyện sau khi con bé đó ra đời, càng nghĩ càng thấy đối phương nói có lý, cả người như nhũn ra, nếu không phải tay vịn trên người Vu Thục Phân thì đã té ngã dưới đất.

Ánh mắt cô hoảng loạn nhìn về trước, giọng nói thì run run: “Em, em nói làm đầu óc chị loạn hết lên, chị phải về cẩn thận suy nghĩ. Đúng rồi, Thành tử và Tảng còn ở nhà, chị đi trước.” Nói xong, cô bước nhanh về nhà, không quay đầu nhìn Vu Thục Phân một cái, như sợ về trễ thì con trai sẽ bị con bé kia hại vậy.

Thấy Chu Tiểu Mẫn đi rồi, Vu Thục Phân lạnh lùng cười, vỗ vỗ chỗ đối phương vừa mới đụng, đắc ý nói: “Đoạn Ngọc Trân, không phải cô rất có bản lĩnh sao? Ỷ vào có chút sắc đẹp thì đắc ý, hừ, tôi không trị được cô, chẳng lẽ không trị được con bé chết tiệt cô sinh ra ư?” Nghĩ đến lúc trước chồng cô một lòng muốn kết hôn với Đoạn Ngọc Trân, trong lòng cô hận, cô có điểm nào thua kém con ma ốm kia? Tại sao đàn ông trong thôn đều thích cô ta? Hiện tại tốt lắm, cô ta không còn, lũ đàn ông thối kia chẳng còn ai để mà nhớ với chả thương.

Đoạn Ngọc Trân, nếu cô ở dưới đó có linh, thấy hôm nay con gái cô như vậy, hừ, cô sẽ hối hận chết.

Vẻ mặt Chu Tiểu Mẫn hoảng hốt quay về nhà, vừa tới cửa thì thấy Nha Nha ngồi trên bậc cửa, tay nhỏ chống đầu nhìn mấy con gà trong chuồng.

Cô cẩn thận đánh giá tướng mạo con bé, giật mình phát hiện, khi nào thì vóc dáng con bé này tốt như vậy? Xem khuôn mặt, còn dễ nhìn hơn em chồng Ngọc Trân? Hai năm trước nó còn gầy yếu y như con mèo con?

‘Chị có nhớ trước đây khi chúng ta còn bé hay nghe kể về yêu quái chuyên hấp thu tinh khí con người không?’ Trong đầu vang lên câu nói lúc nãy của Vu Thục Phân, cô giật mình một cái, nghĩ tới chuyện Tảng con trai nhỏ bị con nha đầu này dọa khóc, lúc ấy cô oán trách con vô dụng, nhưng bây giờ ngẫm lại, sao con cô có thể bị một đứa bé nhỏ dọa thành như vậy?

Đang suy nghĩ thì thấy mẹ chồng cầm hai cây hành từ sân sau, vừa đi vừa không ngừng ho.

“Mẹ, mẹ ho khan thế này có sao không? Mấy ngày rồi?” Cô nhớ rõ hôm qua mẹ chồng không ho nặng như vậy? Mới qua một ngày sao đã nghiêm trọng thế?

“Không có việc gì, người già ai không có bệnh? Qua hai ngày thì tốt rồi, không cần để ý đến mẹ.” Hiếm khi bà ngoại thấy con dâu quan tâm mình, vội vàng cười xua tay. Nói thật, bà không an tâm về cháu gái, nếu không bà – người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đã sớm ngã quỵ. Hiện tại cố gắng chống đỡ, vì sợ bà mà không còn thì Nha Nha đáng thương bị bơ vơ?

Nhưng Chu Tiểu Mẫn không nghĩ rằng mẹ chồng đang thương nhớ con gái đã mất, trong lòng cô khẳng định Vu Thục Phân nói đúng —— con bé kia chính là yêu quái chuyên hút máu người, không thể giữ nó lại, giữ nó cả nhà cô sẽ chịu tai vạ.

Nghĩ vậy, cô không biểu hiện gì, đi vòng qua Nha Nha vào phòng mình, âm thầm tính toán buổi tối nên nói thế nào với chồng, chuyện khác cô có thể làm chủ, nhưng đây là chuyện lớn cô không thể tùy ý quyết định.

Đêm đó, Đoạn Vĩnh Quý thả lỏng người nằm trên giường, mệt mỏi cả ngày, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành, không muốn nghĩ gì hết.

“Vĩnh Quý, đừng ngủ, em có chuyện muốn nói với anh.” Chu Tiểu Mẫn đóng kỹ cửa, thấy chồng cô bắt đầu ngáy, tiến lên đánh một cái làm hắn tỉnh hẳn.

“Hả?” Đoạn Vĩnh Quý bị đánh giật mình, mở mắt ra không kiên nhẫn nhìn vợ nói, “Làm sao vậy? Trễ như vậy không ngủ còn có chuyện gì?” Chuyện trong nhà đều do vợ quyết định, hắn lười quản, mỗi ngày ra ngoài làm việc mệt muốn chết, buổi tối về chỉ muốn nằm xuống ngủ. Hơn nữa, bà vợ này không làm được việc thì cũng phải chịu, hắn ầm ỹ làm gì?

“Ngủ ngủ ngủ, ngày nào về cũng chỉ biết ngủ, ngủ tới chết luôn đi?” Nghĩ đến Triệu Kiến Quốc kia quan tâm Thục Phân, càng xem Chu Tiểu Mẫn càng tức chồng mình, sao cô phải gả cho người đàn ông hèn nhát như thế? Thật sự là đời trước không thắp hương, đời này không gả cho người tốt.

“Được được được, em nói đi, chuyện gì.” Đoạn Vĩnh Quý bất đắc dĩ lấy lại tinh thần ngồi dậy, nếu không nghe cô nói xong, đêm nay hắn đừng hòng đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.