Xuyên Về Năm 70

Chương 60: Chương 60




Trong tay cầm theo sáu cái túi siêu to, chàng trai áo trắng thở hổn hển dùng chân đá cửa.
“Cháu không lo ông chủ đổi nghề bán rau à?” Giọng nói khàn khàn có cảm giác tang thương, lúc này ông buồn cười cháu trai nhếch nhác.

Nói thật, bình thường cháu ông vô cùng để ý hình tượng, chật vật như vậy, đúng là hiếm thấy.
“Chú còn nói nữa? Nếu không bị con gái bảo bối của chú hố cháu một vố, cháu bị như thế à?” Oán giận nhét hết đồ vào tay đối phương, Tiêu Tư Văn không hề hình tượng tê liệt ngã xuống cái giường đơn.

Hô, mệt chết anh.
“Nha Nha?” Rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng người đàn ông đã bạc nửa đầu ngạc nhiên nhìn về phía cháu trai, trong lòng vui mừng bởi vì nghe được tin tức của con gái.
Tiêu Tư Văn vừa nghe vậy bất mãn, lăn lông lốc từ trên giường đứng lên phản bác: “Cái gì Nha Nha, Nha Nha? Đầy mùi phèn, nên gọi Tư Thần, cậu xem thím Hai biết đặt tên cỡ nào? Có hàm nghĩa biết bao?” Điểm quan trọng là tên lót còn trùng với mình? Từ khi nghe tên này anh đã thích rồi.
“Nha Nha rất dễ nghe, chắc là do bà ngoại con bé đặt cho, phù hộ con bé bình an lớn lên, là cái tên rất hay.” Miệng nói xong, Tiêu Trung Thần xoay người mang rau vào phòng bếp.

Người ta nói lấy tên xấu dễ nuôi sống, hiện tại con gái có thể trưởng thành, đó là điều làm ông vui vẻ hơn bất cứ thứ gì.
Mở ra mấy túi toàn rau xanh, ông cũng có chút đau đầu, cầm theo hai quả dưa chuột đi ra hỏi cháu: “Tư Văn, sao cháu mua nhiều rau vậy? Khi nào mới có thể ăn xong?” Như vậy quả thật quá nhiều.
“Ăn không xong thì bỏ, đừng làm cháu cầm đi nữa.” Nhớ tới sáu túi rau to đùng kia, Tiêu Tư Văn lại đổ ập xuống, hừ hừ tố khổ, “Chú Hai, chú không biết đâu, vừa nãy ở chợ, cháu đụng phải con gái bảo bối của chú.

Cháu muốn thân cận với em gái một chút, thế nên hảo tâm đi chợ mua đồ cùng con bé.

Ai ngờ con bé ném cháu cho bà cụ bán rau kia, bà cụ đó rất biết lừa dối người khác…” Bên này anh tủi thân kể lại sự bi thảm của mình, vừa nhấc đầu, đã thấy vẻ mặt chú Hai nhà mình đầy ý cười, vừa định oán giận, trong mắt chú ấy toát ra hạnh phúc lại làm cho trong lòng anh đau xót.

Chú Hai mới bao nhiêu tuổi? Mái tóc hoa râm hơn một nửa khiến cho bề ngoài chú ấy giống như ông lão đã xế chiều.

Rõ ràng trong tay có tiền, nhưng mỗi ngày chú ở trong căn phòng nhỏ này, cho thuê mặt bằng rách nát, rốt cuộc chú ấy muốn tra tấn mình tới khi nào?
“Chú Hai, Tư Thần hiểu chuyện lắm, con bé sẽ hiểu cho nỗi khổ của chú…” Năm đó, rõ ràng là lỗi của bọn họ, lại liên lụy đến cả nhà chú Hai ra nông nỗi này.
“Được rồi, con bé sống rất tốt, đi theo chú làm gì cho loạn? Vừa vặn chú chưa mua rau, cho cháu một quả dưa chuột, buổi tối chúng ta ăn dưa chuột trộn nhé.” Nghe xong tin tức của con gái, thấy cháu mình còn định than thở, Tiêu Trung Thần cầm theo dưa chuột xoay người đi làm đồ ăn.

Ông vẫn tự mình nấu cơm, vốn nghĩ cháu đến ăn cơm cùng thì sẽ làm món ngon, nhưng nếu đêm nay con gái làm dưa chuột, vậy ông cũng làm dưa chuột, đây vẫn là thứ Nha Nha mua.
“A? Không phải đâu chú Hai, cháu đến đây mà chú cho cháu ăn dưa chuột trộn à? Không cần a —— “
Để cháu kêu rên ở ngoài cửa, tẩy dưa chuột con gái mua, trên gương mặt Tiêu Trung Thần mang theo vết sẹo lộ ra một nụ cười thỏa mãn: Nha Nha, con gái của ông, chỉ cần con bé sống tốt, ông đã hạnh phúc.
—— tôi là đường ranh giới ——
Mặc quần lụa mỏng màu đỏ, Chu Thanh đi giày cao gót mảnh khảnh, rạng rỡ đi vào văn phòng cha mình.
Cô đã nghe nói, hôm nay ông chủ công ty Gia Thần cố ý đến bàn bạc với cha cô về việc trang hoàng tòa nhà mới xây.

La Gia Tề trẻ tuổi đầy hứa hẹn, so sánh với các phú nhị đại (1) khác thì hoàn toàn khác biệt, nếu mình có thể sánh đôi cùng anh ta, không cần nói này phần gia nghiệp đồ sộ này, chị gái đừng hòng cướp của cô, mà đi ra ngoài cũng có mặt mũi.

Loại đàn ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng này luôn khiến người phụ nữ thích.
(1) Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc.

Với họ, việc thừa kế nhiều tiền không phải cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm “vui lòng” bố mẹ.

Nhìn theo Lưu Nhược Tuyên từ bên trong toilet đi ra, ánh mắt Chu Thanh hơi tối, rồi sau đó cười đi qua nói: “Chị Nhược Tuyên, đã lâu không gặp, chỉ biết hôm nay chị sẽ đến, em cố ý đến chờ chị đó nha.” Sự nghiệp nhà mình thường xuyên có việc cần làm phiền anh họ của Lưu Nhược Tuyên, nếu chị ta đã tiên hạ thủ vi cường (2), mình thật sự không dễ làm.
(2) ra tay trước để chiếm ưu thế.
“Tiểu Thanh? Ha ha, đã lâu không gặp, nếu chị biết em mong gặp chị như vậy, chị đã sớm đến nhà thăm em.” Nhìn đối phương ăn mặc chải chuốt, trên mặt Lưu Nhược Tuyên mỉm cười, trong lòng thầm vui vẻ.

Sao nào? Lại một cô nhìn trúng em họ nhỏ nhà mình? Ha ha, đều chờ hối hận đi thôi.
Không còn cách nào, tuy rằng không còn vấn vương đến La Gia Tề, nhưng nhìn cảnh tượng cả nhà cậu sứt đầu mẻ trán, cô luôn muốn trông thấy anh ta ngạc nhiên một trận.

Đúng là cô có vui sướng khi người gặp họa một chút, bất đắc dĩ là đến nay còn chưa có cơ hội này.
“Chị Nhược Tuyên là người bận rộn, giống như em, cả ngày lắc lư trong công ty của ba, chẳng làm được việc lớn gì.” Miệng Chu Thanh nói xong, trong lòng có phần đắc ý.

Lưu Nhược Tuyên cô ta có bản lĩnh, chẳng phải là phải giống như đàn ông ra ngoài dốc sức làm việc sao? Giống như mình, thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận, một ngày nhàn nhã lắm.
“Được rồi, còn phải làm chuyện lớn nữa.

Địa vị của em khiến bao nhiêu người hâm mộ còn không hết mà, chị phải vào phòng họp ngay bây giờ, hợp đồng trong phòng còn cần chị giúp đỡ ký tá.

Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Cô thật sự không có thời gian nói chuyện phiếm với đối phương, nếu không nhân cơ hội này kiểu gì cô cũng chọc ghẹo Chu Thanh một trận.
Biết hôm nay ký ước, thời gian chắc chắn hạn hẹp, Chu Thanh không trì hoãn, cúi đầu tiến đến gần Lưu Nhược Tuyên hỏi: “Chị Nhược Tuyên, là như vậy, em muốn hỏi một chút, giám đốc La của các chị, anh ấy có bạn gái không?” Thật ra cô lần đầu tiên theo đuổi đàn ông nên cũng không có kinh nghiệm.

Bây giờ cô muốn hỏi trước, nếu đối phương không có bạn gái, ba ba giúp đỡ giật dây cho hai người, có thể là đối phương theo đuổi cô thì sao.

“Bạn gái?” Trong lòng Lưu Nhược Tuyên nở rộ bông hoa nhỏ vì vui vẻ, cũng hạ giọng theo lén lút nói, “Bạn gái không có, nhưng có một vị hôn thê, hai năm nữa sẽ kết hôn.” Chém giết đi, chém giết đi, nhìn xem sức chiến đấu của em đến cùng như thế nào.
Vị hôn thê? Nghĩ lại trong vòng tròn quan hệ dường như không có chị em nào đính hôn, cô nghi ngờ nhìn về phía đối phương: “Sẽ không là chị chứ?” Chỉ cần không phải Lưu Nhược Tuyên, người phụ nữ khác đều dễ làm.
“Không phải, chị đâu có mị lực như thế? Là thanh mai trúc mã của giám đốc La nhà chúng ta, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.” Lưu Nhược Tuyên cười tủm tỉm, nhìn tựa như con hồ li nhỏ.
Thanh mai trúc mã? Ai cũng biết La Gia Tề dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thanh mai trúc mã của anh ta thì có năng lực gì chứ? Nghĩ vậy, cõi lòng Chu Thanh đầy tin tưởng cười nói: “Chị Nhược Tuyên, chị thật sự không có gì ý tưởng gì với ông chủ của chị ạ? Chúng ta làm chị em lâu như vậy, chị đừng ngượng ngùng, nếu có ý tưởng, em gái em tuyệt không ra tay, nếu không ý tưởng, em không khách sáo đâu.” Cái xấu phải nói lên trước, chờ mình ra tay chị ta lại hối hận, vậy đừng trách mình.
“Yên tâm, hiện tại chị không có ý tưởng gì với anh ta, Tiểu Thanh, em cố lên.” Khóe miệng Lưu Nhược Tuyên mỉm cười, vẻ mặt chúc phúc vỗ vỗ vai cô bé.

Ha ha, Tư Thần thân yêu, không phải ai cũng hiền lành như chị đâu, nhìn xem vị Chu đại tiểu thư điêu ngoa này, coi em có thể làm gì bây giờ?
Bữa ăn tối hôm đó, nhìn thấy tiểu thư Chu được sắp xếp ngồi bên cạnh mình, trong lòng La Gia Tề có chút phiền chán.

Không phải chưa từng có loại tình huống này, nhưng chẳng ai không hàm súc như vậy, con gái nhà ông không gả đi được à? Đẩy mạnh tiêu thụ rõ ràng như vậy?
“Ha ha, giám đốc La, từ lần trước nhìn thấy cậu, con gái tôi trở về nói với tôi.

Con bé vô cùng khâm phục thành tích của cậu, cậu mới ngần này tuổi đã gây dựng được cơ nghiệp lớn như vậy, thật sự không dễ dàng.” Tay Chu Thuận Nghĩa giơ chén rượu, cười nhìn hai người ngồi đối diện ngồi cạnh nhau, nhìn thế nào cũng thật xứng đôi vừa lứa.
Đời này ông không có con trai, chỉ có hai cô con gái.

Cô con gái lớn sống chết muốn gả cho một nghệ sĩ, rốt cuộc văn nghệ ở đâu anh không thấy.

Ông chỉ biết sau này gia nghiệp nhà họ nếu giao cho hai vợ chồng nó thì hoàn toàn bị hủy hoại.

Hiện tại xem ra, con gái thứ hai thật tinh mắt, La Gia Tề này muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, ngành nghề còn gần với mình, nếu vợ chồng son này thành thân, mình còn buồn cái gì nữa?
“Ông chủ Chu khách sáo, chút tiền đồ của tôi so sánh với ngài còn kém xa, nào, vì chúng ta hợp tác thuận lợi, tôi kính ngài một ly.” Tuy rằng trong lòng rất phiền người phụ nữ cứ cười nhìn mình bên cạnh, nhưng anh không thể không thừa nhận, Chu Thuận Nghĩa này rất biết việc buôn bán, công việc kinh doanh bất động sản có thể làm quy mô lớn như vậy, hiện tại mình thúc ngựa không theo kịp nổi, cho nên anh giả vờ không nghe hiểu ý trong lời ông ta, cười nâng chén kính đối phương.

Anh đã quyết định, qua ngày hôm nay anh sẽ tặng mỹ nữ này cho Vu Đại Lực, dù sao hợp đồng đã ký, còn lại sẽ không liên quan gì đến anh, việc của mình đã làm xong, cần cấp dưới làm gì?
Chu Thanh cũng không biết đối phương ôm loại tâm tính này, cô gặp giọng điệu La Gia Tề không kiêu ngạo không siểm nịnh, không lấy lòng mình cũng không a dua, trong lòng lại càng thích.

Gặp thần thái Lưu Nhược Tuyên trên bàn rượu, quả thật đối phương không có ý gì với La Gia Tề, trong lòng cô âm thầm tính toán, người đàn ông này, cô chấm rồi.
Nghĩ xong, nhưng sau vài lần tiếp xúc kế tiếp, cô phát hiện mọi chuyện không như mình tưởng tượng, bởi vì cô không thấy được bóng dáng đối phương?
“Phó tổng giám đốc Vu, mỗi lần bàn chuyện đều là anh đến, ông chủ của các anh không quan tâm đến mối làm ăn này sao?” Ngăn chặn lửa giận, Chu Thanh chất vấn Vu Đại Lực.

Cô muốn nhân cớ bàn bạc phương án để lâu ngày sinh tình với La Gia Tề, hiện tại người không thấy bóng dáng, cô sinh tình như thế nào?
“Tiểu thư Chu, vậy là cô đã hiểu lầm, bởi vì ông chủ của chúng tôi để ý đến mối làm ăn này, cho nên mới để cho tôi, phó tổng công ty dẫn người đến bàn luận.

Phải biết rằng, công ty Gia Thần nhà chúng tôi không chỉ có công việc kinh doanh ở tỉnh B, ở tỉnh khác cũng có chi nhánh, anh ấy làm ông chủ, không có khả năng không quan tâm công việc kinh doanh ở nơi khác, mong cô thứ lỗi.” Vu Đại Lực cười tủm tỉm nói xong, giọng điệu ôn hòa không chọn ra nửa điểm tật xấu.
Không có thời gian? Được, nếu không có thời gian, cô nghĩ biện pháp khác.

Mọi con đường đều thông đến La Mã, cô không tin không cưa đổ được La Gia Tề.
“À, xin chào, xin hỏi cô là?” Xem đại mỹ nữ ăn mặc rất đẹp đứng ở cửa, Nha Nha có chút giật mình.

Đối phương là loại khách không rõ mà đến đầu tiên từ trước đến nay, không biết là đến gây sự? Hay là tới chắp nối quan hệ?
“Xin chào, tôi tên là Chu Thanh, là người của xí nghiệp Chu thị đến mời giám đốc La đi tham gia tiệc rượu, xin hỏi giám đốc La ở nhà không?” Đánh giá người trước mặt nghe nói là vị hôn thê của La Gia Tề, Chu Thanh áp chế ghen tị vào trong lòng.

Cô ta quả thật rất đẹp, nhưng đối với một người đàn ông có sự nghiệp mà nói, một người phụ nữ xinh đẹp, cùng với một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có năng lực giúp ích cho sự nghiệp của đối phương, bên nặng bên nhẹ, anh ta tự nhiên sẽ hiểu rõ, không cần mình nhiều lời.
Nhìn ánh mắt đối phương tràn ngập sự so bì, Nha Nha vỡ lẽ: Hóa ra mình nghĩ sai hết rồi, cô gái này đến cạy góc tường người đàn ông của mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.