Xuyên Về Năm 70

Chương 67: Chương 67




Edit: Linh Lan
Thấy La Gia Tề lục túi áo tìm di động, Tiêu Trung Thần vội vàng đi qua giúp anh lấy điện thoại.

Tranh thủ lúc anh gọi điện, ông nhớ ra trong xe mình có đồ, không biết lấy từ góc nào ra một cuộn băng gạc, trước tiên băng bó vết thương cho La Gia Tề, cho dù vết thương không sâu nhưng rất dài, nếu cảnh sát chậm rì rì mới đến thì cứ tiếp tục đổ máu như vậy, cơ thể ai chịu nổi.
“Bác à, họ gì? Hôm nay thật sự cảm ơn bác.” Buông điện thoại, La Gia Tề một lần nữa cảm ơn bác lái xe.

Nhìn cánh tay đã được băng bó, anh càng cảm thấy đối phương là người tốt hiếm có.
“Cháu, cháu cứ gọi bác là bác Tiêu đi, không sao, gặp kẻ cướp vừa định giựt tiền vừa muốn giết người, ai nhìn thấy cũng hỗ trợ, không cần khách sáo như vậy.”
“Bác Tiêu? Ha ha, thật khéo, em gái cháu cũng họ Tiêu.” Nghe cùng dòng họ, trong lòng La Gia Tề càng có cảm tình, yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh cảm thấy thật thân thiết.
Tiêu Trung Thần cười gượng hai cái, trong lúc nghĩ cách chuyển hướng đề tài này thì xe cảnh sát đến.
Hôm nay xe cảnh sát đến rất nhanh, có lẽ vụ hung án cướp bóc giết người quá mức ác liệt, hoặc nghe La Gia Tề nói hai người này là kẻ tái phạm, tóm lại bọn họ nhanh chóng đuổi tới.

Kết quả sau khi đến, nhìn thấy hai gã tội phạm nằm trên mặt đất đã bất tỉnh nhân sự, lại xem hung khí cờ-lê ống ở cạnh, đầu mấy viên cảnh sát đổ mồ hôi, tiến lên xem xét hai gã bị đánh choáng váng, đều là trúng trong một cú đánh.

Ha ha, thủ pháp này? Thật lưu loát.

“Bác tài à, trước đây bác được huấn luyện đúng không? Rất chuẩn.” Bởi vì liếc mắt nhận ra đúng hai tên này là tội phạm quan trọng bị truy nã trong mạng lưới.

cho nên tranh thủ khi đồng nghiệp nâng người lên xe cảnh sát, vị cảnh sát dẫn đội có tâm trạng tốt đẹp hỏi thăm.

Trên lưng hai gã này cõng vài án mạng, không ngờ cũng có hôm nay?
Tiêu Trung Thần tiếp tục cười gượng, ông đột nhiên phát hiện, lát nữa nếu cần đi cùng cảnh sát trở về điều tra thì không ổn, song tình huống hiện tại này ông lại không thể không đi? Có chút khó giải quyết đây.
Gặp bác tài ban nãy còn bình thường đột nhiên hoảng hốt, La Gia Tề vụng trộm đi đến bên cạnh vị cảnh sát kia, cười đưa qua một hộp thuốc nói: “Đại ca, nếu hai người này thực sự bị thương, bọn em không tính phạm pháp chứ?” Thật ra trong lòng anh đã đưa ra quyết định, mặc kệ xài bao nhiêu tiền, cũng không thể để bác tài xế cứu người phải chịu trách nhiệm, không thể làm cho người ta thất vọng đau khổ.
“Ha ha, yên tâm, nếu kẻ cướp bình thường bị đánh trọng thương đúng là khó mà nói, nhưng trên người hai gã này có mạng người, chúng tôi không bắt được bọn chúng, coi như hai người vì dân trừ hại.” Viên cảnh sát kia cười hớ hớ nói xong, nhìn thấy nhãn hiệu trên vỏ hộp thuốc lá thì nụ cười càng sâu sắc.

Thật ra La Gia Tề không hút thuốc lá, nhưng vì có một số trường hợp xã giao, trên người anh luôn dự trữ sẵn một hộp thuốc ngon, hôm nay vừa vặn phát huy công dụng.
Nhìn La Gia Tề đưa cho ông ánh mắt yên tâm, Tiêu Trung Thần không nhịn được cười khổ trong lòng: Ôi chao, không phải ông lo lắng điều này? Ông sầu là lát nữa nên làm gì bây giờ?
Đồng chí cảnh sát rất thân thiện, đầu tiên đưa kẻ cướp vào bệnh viện, nhân cơ hội cho La Gia Tề băng bó sơ qua, sau đó mới kéo hai người đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Khi hỏi La Gia Tề rất bình thường, có cái gì nói cái đó, anh còn nói việc hai gã kia nói có người mua tính mạng của anh.

Mặc dù có đôi khi cảnh sát không quá đáng tin, nhưng cũng không phải tuyệt đối, vạn nhất hai gã đó không chết lại khai ra cái gì thì sao? Một khi không bắt được kẻ đứng đằng sau, làm sao anh an tâm nổi?

Hỏi xong, không còn chuyện của mình, anh yên tâm ngồi sang một bên, lại gọi cho Nha Nha một cuộc điện thoại, báo tối nay mình sẽ về muộn.

Người ta vì anh mới bị vào đây, anh không thể tự ra về bỏ mặc người ta ở đây được.
“Tên.” Cảnh sát cầm bút tiếp tục làm ghi chép.
“… Tiêu Trung Thần “
Vừa cúp điện thoại, La Gia Tề sững sờ, cái tên này quá quen thuộc, bởi vì tên của Nha Nha được đặt dựa theo nó, làm sao anh có thể quên?
“Tiêu? Là chữ Tiêu này?” Bởi vì cần lưu hồ sơ, dĩ nhiên cần cẩn thận.
La Gia Tề nghe thế, ngay lập tức trái tim vọt tới cổ họng, có phải chữ Tiêu kia không? Rốt cuộc có phải con người đó không?
“… Không phải, có thêm ba bộ nước.”
Nghe câu này, La Gia Tề hoàn toàn sợ ngây người: thật sự là ông ấy? Làm sao có thể? Làm sao có thể là ông ấy? Ở trong lòng anh, người đàn ông này chưa từng xuất hiện, dù sao bao năm qua không có tin tức, có lẽ ông ấy đã sớm cưới vợ sinh con có gia đình mới, đã sớm quên hai mẹ con Nha Nha, nếu không bao năm qua tại sao ông ấy không quay lại? Không ngờ ông thật sự xuất hiện, còn xuất hiện bằng cách thức này? Đến cùng đối phương có biết Nha Nha là con gái của ông hay không?
“Lúc ấy tại sao chú xuất hiện ở chỗ đó? Làm sao phát hiện?” Một chỗ vắng vẻ như vậy lại phát hiện có người gây án? Vận khí của chàng trai kia thật là tốt.
“Trước đó tôi chở khách đến tiểu khu kia, sau đó dừng xe ở một góc gọi điện thoại, cuộc gọi điện tốn thời gian dài, trông thấy có hai người cứ loanh quanh ở khu vực gần đó tôi cũng không để ý, sau khi nhìn thấy bọn họ chém người mới phát hiện không đúng…” Tiêu Trung Thần thêu dệt rất đúng chỗ.
Nhưng La Gia Tề suy nghĩ kĩ càng vẫn hiểu: chẳng những người đàn ông này biết Nha Nha là con gái của ông, cũng biết quan hệ giữa mình và Nha Nha, nếu không ông ấy chẳng lo lắng về vết thương của mình như vậy, quan tâm đến mình như vậy, nếu đã để ý mình đến thế, vậy Nha Nha thì sao? Nếu để ý con gái, vì sao bao năm qua ông không xuất hiện? Chẳng lẽ vẫn là cẩu huyết không sinh được con? Cho nên ông mới hối hận tìm đến đứa con gái này?
Rốt cục, cảnh sát lấy xong lời khai, ra cục cảnh sát, trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau không nói.
Tiêu Trung Thần xấu hổ há miệng thở dốc, song không biết bản thân nên mở miệng thế nào.


Nhiều năm như vậy ông không làm tròn trách nhiệm của người làm cha, ông nên nói gì đây? Người thanh niên trước mặt này, dựa vào đôi vai non nớt của cậu bé nuôi lớn con gái, ông không dám nói nên lời cảm ơn.

Ông luôn cảm thấy mình là người ngoài, không xứng nói ra hai từ ấy.
“Cùng nhau đi thôi, xe của bác còn ở kia.” Không nhắc đến vấn đề cả hai cùng lảng tránh, La Gia Tề giơ tay gọi xe taxi, kêu đối phương ngồi cùng.
Ban đầu anh nghĩ, nếu mình nhìn thấy người cha tệ bạc của Nha Nha, có lẽ còn phẫn nộ hơn nhìn thấy mình mẹ và anh trai của mình, sẽ vì mẹ Nha Nha, mắng cho đối phương một trận xối xả, sau đó cả đời không qua lại với nhau.

Nếu đối phương gặp rủi ro có thể đạp một cái, anh tuyệt đối sẽ không do dự.
Nhưng hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, nghĩ người đàn ông này, trong tình huống đó ông quyết đoán ra tay trợ giúp mình, đánh người khác bị thương song một lòng nghĩ đến vết thương của mình, cũng chẳng hề nghĩ tới có chịu liên lụy hay không? Mọi lời trách cứ nghẹn trong lồng ngực, anh không thể thốt nên lời.
Một đường không nói chuyện, về tới cửa tiểu khu, xuống xe, gặp xe taxi đi xa, La Gia Tề mới khẽ hỏi một câu: “Bác đã lập gia đình chưa?” Thật ra, lời này anh muốn hỏi để đưa ra quyết định kế tiếp.

Anh không cho rằng nếu em gái trông thấy người cha đã vứt bỏ hai mẹ con cô, em ấy sẽ vui vẻ.

Mặc dù anh cảm kích đối phương ban nãy cứu mình, anh vẫn không muốn để Nha Nha gặp người cha thuở nhỏ đã vứt bỏ hai người.

Cho nên chỉ cần đối phương trả lời đã lập gia đình, anh có thể đúng lý hợp tình nói cho đối phương, do dự trong lòng mình: Ông đã có gia đình mới, vậy thì đừng quấy rầy đến cuộc sống của Nha Nha, ngày tháng gian khổ của hai anh em họ đã qua, hiện tại thật sự không cần bù lại cái gọi là thân tình.
“Chưa, lúc trước khi kết hôn tôi đã từng nói, tôi chỉ cưới một người vợ là mẹ của Nha Nha, đời này sẽ không thay đổi.”
Trong giọng nói bình thản mang theo thâm tình dứt khoát, mũi La Gia Tề không hiểu cay cay, anh không nhịn được quay đầu nhìn thẳng hai mắt Tiêu Trung Thần: “Nếu không thay lòng đổi dạ, vì sao bỏ mặc hai người nhiều năm như vậy?” Anh cảm thấy mình có tư cách hỏi những lời này, anh tham dự hơn nửa thời thơ ấu của Nha Nha, không ai biết nỗi chua xót bên trong.

Tiêu Trung Thần nhắm mắt, nuốt xuống chua sót trong miệng, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, bất đắc dĩ nói: “Tôi ở trong lao tù đợi mười lăm năm, khi trở về, cảnh còn người mất.” Một câu đơn giản lại nói ra mọi tiếc nuối.
Người vợ không còn, căn nhà đã bị bán, ông lén lút hỏi thăm nhiều ngày mới biết được con gái ông mới mấy tuổi đã bị bác ruột đuổi ra ngoài, do một đứa trẻ khác nuôi lớn? Không có ai biết mối hận trong lòng ông lúc ấy, ông hận không thể xách dao đến tìm nhà Đoạn Vĩnh Quý náo loạn một trận, nhưng nghĩ lại, người làm cha như ông chưa từng chăm sóc con gái được một ngày, ông còn có mặt mũi nào nói người khác? Một đường đuổi tới thành phố A, vụng trộm canh giữ ở cổng trường học, rốt cục nhìn thấy con gái học năm cuối cấp, trong nháy mắt đó, ông không nhịn được nằm úp trong xe gào khóc, mười lăm qua, đến cùng ông đã đánh mất bao nhiêu thứ?
Ngồi tù? La Gia Tề nghĩ tới mọi khả năng nhưng không nghĩ tới đối phương ngồi tù? Vẫn là mười lăm năm? Nhìn người đàn ông hai mép tóc hoa râm, trên má trái còn mang theo vết sẹo, anh chỉ cảm thấy cảm xúc đè nén trong lòng, thở sâu, anh tiếp tục hỏi: “Bác tìm được Nha Nha đã bao lâu?”
“Đã nhiều năm, khi được ra ngoài tôi đi tìm hai mẹ con, khi đó Nha Nha sắp tốt nghiệp cấp ba, tôi lái taxi ở thành phố A, sau đó hai người đến tỉnh B, tôi lại đến tỉnh B chạy taxi.

Thấy cuộc sống của hai người rất tốt, tôi không định quấy nhiễu hai người.

Gia Tề, thật sự cảm ơn cậu.” Giọng điệu Tiêu Trung Thần có chút nghẹn ngào, đến cuối cùng, rốt cục nói ra tiếng cám ơn từ tận đáy lòng kia, nếu không có cậu nhóc này, con gái ông đã mất sớm nhiều năm, làm sao có thể hạnh phúc giống như hiện tại?
Đã nhiều năm như thế à? La Gia Tề cảm thấy kính nể với người đàn ông này.

Mọi người đều như thế, cố gắng tranh thủ điều kiện hữu dụng nhất với mình, giống như La Gia Thành và mẹ của anh, biết anh còn sống họ không ngừng dùng mọi cách để nhận lại anh, nhưng người đàn ông này, kiên trì nhiều năm như vậy?
“Hôm nay bác đến xem Nha Nha? Bác thường xuyên đến đây à?” Nếu theo lời Nha Nha, nói vậy ông thường xuyên đến nhìn con gái, không nghĩ tới hôm nay lại cứu mình?
“Đúng vậy, hôm nay là tiết Thanh Minh, tôi nghĩ có thể hai người ra ngoài hoá vàng mã, muốn gặp hai người.” Mắt đỏ ửng, Tiêu Trung Thần không được tự nhiên cười.

Mỗi ngày lén lút không phải là chuyện người bình thường có khả năng làm.
“Biết hôm nay có buổi xã giao, tối hôm qua bọn cháu đã đốt rồi.” May mắn đã làm xong từ tối qua, nếu không có cả Nha Nha gặp phải hai gã tội phạm này, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.