Xuyên Về Năm 70

Chương 8



Chu Tiểu Mẫn mặt mày hớn hở xách rổ về nhà, vừa vào cửa thì thấy hai đứa con trai đang chơi đùa bên trong sân, cô giơ rổ lên, cười nói: “Thành tử, Tảng, xem mẹ mang gì về cho các con nè?”

Nghe thấy mẹ nói, Thành tử và Tảng ném cây gậy trong tay đi rồi chạy ào tới.

“Mẹ, mẹ mang đồ ăn ngon gì về vậy?”

“Đúng vậy, nhà dì cả cho chúng ta cái gì?”

Khi nói chuyện, ánh mắt hai đứa tha thiết nhìn cái rổ bị mẹ giơ lên cao, hận không thể trừng nó thủng một lỗ.

Xem dáng vẻ hai đứa con trai đều sinh long hoạt hổ (mạnh như rồng như hổ), mặt Chu Tiểu Mẫn cười như hoa nở: con trai khỏe mạnh là niềm vui của mỗi bà mẹ, ai mà không coi con mình là quan trọng nhất.

Cô vén tấm vải bố trên rổ lên, lấy hai cái bánh bao thịt từ bên trong ra chia cho hai đứa con: “Hai con mèo tham ăn các con, đây là bánh bao dì cả con hấp, bên trong là nhân thịt heo, cố ý đưa để các con đỡ thèm.”

“Bánh bao thịt?” Hai anh em mừng rỡ hoan hô, cầm bánh bao liền há to miệng cắn, phải biết rằng, ngoài lễ mừng năm mới, chúng rất ít được ăn thịt, huống chi là bánh bao? Quá khó khăn được.

Thấy hai anh em ăn ngấu nghiến, Chu Tiểu Mẫn vui vẻ cười không khép miệng, con vui vẻ, cô làm mẹ không ăn cũng no rồi.

Nha Nha đang ngồi trước cửa phòng bếp nhặt tỏi, thấy hai anh ăn ngon, bé không có tiền đồ nuốt nước bọt, sau đó bưng chén nhỏ lên chuẩn bị vào nhà. Không có biện pháp, bé xem mà thèm, ăn không được thì không thể nhắm mắt làm ngơ sao?

“Nha Nha —— “

Phía sau truyền đến tiếng gọi làm bé dừng lại, nghe thấy mợ kêu bé, bé vội vàng xoay người, mở to đôi mắt ngây thơ cười nói, “Mợ, mợ gọi con?” Đây là nguồn sống của bé, tuyệt đối không thể đắc tội.

“Đến đây, Nha Nha, hôm nay bánh bao nhiều, cho con một cái ăn đỡ thèm, nhân thịt heo, hương rất thơm.” Nói xong, cô lấy ra một cái bánh bao từ trong rổ, duỗi ra trước mặt chờ Nha Nha lấy.

Gặp Chu Tiểu Mẫn cười hòa ái, trong lòng Nha Nha có chút nghi ngờ, bé không phải hoài nghi cái gì, chỉ buồn bực, người luôn vắt cổ chày ra nước (keo kiệt, bủn xỉn) sao hôm nay lại hào phóng như vậy? Không giống tính cách thường ngày?

“Nha Nha, mợ cho con bánh bao, mau đi cảm ơn mợ, đừng làm mợ mỏi tay.” Bà ngoại thấy cuối cùng con dâu đã nhớ đến cháu gái, lòng bà tràn đầy vui mừng thúc giục Nha Nha, chỉ sợ bé chậm chạp khiến con dâu không vui.

Bị bà ngoại thúc giục, Nha Nha vội vàng đặt chén nhỏ qua một bên, từ từ đến trước mặt Chu Tiểu Mẫn, đầu tiên khôn khéo nói cảm ơn rồi mới nhẹ nhàng nhận bánh bao. Có trời mới biết lâu lắm rồi bé chưa ăn bánh bao, nếu không cố kỵ hình tượng, đã sớm cắn một miếng to rồi.

“Con gái quả là hiểu chuyện hơn con trai, nhìn Nha Nha xem, ngoan ngoãn ít nói, lại nhìn hai thằng nhóc này, ăn cũng không nghiêm chỉnh.” Chu Tiểu Mẫn ngoài miệng khen Nha Nha, ánh mắt nhìn con trai lại ngọt ngào như mật. Nhìn hai đứa con trai của cô, khỏe mạnh? Vì hai thằng con này, cô nhất định phải đuổi con nhóc kia đi.

Nha Nha nhìn bánh bao trắng trẻo mềm mại trong tay, cắn một miếng nhỏ: thơm, quá thơm.

Nếu ở hiện đại, bé ăn bánh bao xem xét khá nhiều: thịt mỡ nhiều không ăn, ngán; thịt nạc nhiều không ăn, không thơm; bột ngọt gia vị không thể quá nhiều, mất nguyên vị.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó bé quá sung sướng, lúc này nếu nhắm mắt lại bé có thể trở về, thịt chưng bé cũng có thể ăn nửa chén, xem bộ dáng bé ăn nhất định sẽ làm mẹ vui mừng đến ngất xỉu. Nhớ tới mẹ, đột nhiên cảm thấy trong miệng có chút đắng chát, mẹ, bé không thể gặp lại … Tuy rằng vị bánh bao thay đổi, nhưng bé vẫn ăn từng miếng nhỏ, quý trọng cơ hội khó có được, lại nói, không biết tâm địa mợ có tốt thật vậy không.

Nhìn ba đứa nhỏ ăn ngon lành, bà ngoại vui vẻ cười không khép miệng, Chu Tiểu Mẫn cũng cười, chỉ là trong nụ cười đó chứa thâm ý khó ai thấy được…

Đêm đó, trước khi đi ngủ, đột nhiên Nha Nha cảm thấy bụng vô cùng đau đớn, ngay sau đó mà bắt đầu nôn ọe, bé ôm bụng nhỏ ngồi ở bên ngoài ói đến nổi lưng không thẳng được, trong lòng thầm mắng: đây là mệnh gì vậy? Hiếm khi được ăn thịt, đều ói ra hết, chẳng lẽ cơ thể bé quen ăn chay, không được ăn mặn? Không được, bé muốn ăn thịt.

Trong lòng bi thương, chu cái miệng nhỏ, ọe ọe phun ra, hiện tại bé cảm thấy mình đã ói ra cả mật, dạ dày không còn gì cả.

Nhìn cháu ngoại như vậy, bà ngoại sốt ruột, vội vàng gõ cửa phòng con trai: “Vĩnh Quý, Tiểu Mẫn, các con mau ra đây, đến xem Nha Nha bị thế nào? Sao lại ói nhiều như vậy? Mẹ vừa cho nó uống thuốc, nhưng đều ói ra, các con mau nhìn xem đây là làm sao?” Bà cụ lo lắng, ai cũng có lúc ăn đồ ăn hỏng rồi đau bụng, nhưng đâu có nghiêm trọng như vậy? Đi nhà xí, ói vài lần thì tốt rồi, nhưng Nha Nha ói đến mặt trắng bệch, không đứng lên nổi, nếu cứ giày vò thế nó sẽ không chịu nổi?

“Mẹ, làm sao vậy?” Đoạn Vĩnh Quý và Chu Tiểu Mẫn vội vàng khoác áo chạy ra, thấy mẹ lo sợ thì khẩn trương hỏi.

“Các con mau đi xem Nha Nha, ói đến xanh cả mặt.” Vừa thấy con trai, bà cụ nắm lấy tay con, nôn nóng muốn khóc.

“Mẹ đừng vội, chúng con đi xem.” Chu Tiểu Mẫn vừa nghe, vội trấn an bà sau đó lôi kéo chồng chạy vào sân nhỏ.

Vừa vào trong sân, gặp Tiểu Nha Nha ngồi xổm dưới tàng cây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch dọa người, không ngừng nôn khan.

Vừa thấy tình huống này, hai vợ chồng không nói gì ôm đứa nhỏ lên, Chu Tiểu Mẫn quay đầu dặn dò bà: “Mẹ, Nha Nha như vậy, chỉ có thể đi bệnh viện trong huyện, con và Vĩnh Quý ôm Nha Nha đi, mẹ đừng vội, ở nhà chăm sóc Thành tử và Tảng, chờ tin của chúng con.”

Bà ngoại vừa nghe, không ngừng gật đầu dặn dò: “Yên tâm chuyện trong nhà, các con chăm sóc Nha Nha dùm mẹ, Trân Nhi không còn, nó chỉ còn một mình thôi.” Nếu Nha Nha xảy ra chuyện gì, bà chết cũng không có mặt mũi gặp con gái.

“Yên tâm đi…” Họ không dám trì hoãn, chạy như điên ra ngoài.

Lúc còn trẻ bà ngoại có lên thành phố hai lần, hiện giờ thành phố ở đâu? Đi thế nào? Bà hoàn toàn không biết. Lúc này thấy con trai con dâu đi rồi, lòng bà vẫn lo lặng, đi qua đi lại, lấy chổi và xẻng thu dọn chỗ lúc nãy cháu gái ói, rồi bắt đầu lo lắng chờ đợi, đến giữa trưa hôm sau mới thấy con trai và con dâu mỏi mệt trở về.

Gặp con dâu đẩy cửa tiến vào trước, bà nóng ruột nhìn, thấy con trai phía sau cũng hai tay trống trơn, bà nóng nảy nhìn ngoài cửa, không thấy bóng dáng cháu gãi, bà cụ hoảng sợ nhìn con trai: “Nha Nha đâu? Nha Nha ở đâu?” Sao chỉ có con trai và con dâu về? Chẳng lẽ? Suy nghĩ chợt hiện lên trong lòng làm bà sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa co quắp ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.