Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi Đời

Chương 24



Thời điểm Mộc Dương đứng trước sân nhà Lôi Hướng Dương, cô bất giác thở dài.

Căn nhà này cũng quá tồi tàn rồi.

Nhà họ Mộc tuy không được coi là đẹp đẽ, nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp, không đến mức tàn tạ, lụp xụp thế này.

Mộc Dương nghĩ nếu có cơn gió lớn thổi qua, e rằng căn nhà này của anh em nhà họ Lôi chắc chắn sẽ bị thổi bay mất.

Mộc Dương không dám dùng lực gõ cửa, dè dặt gõ nhẹ xong không dám động vào nữa.

Chiếc cổng gỗ đã mục nát khiến việc mở cửa cũng trở nên khó khăn. Trông giống hàng rào hơn là cửa.

Nhưng trong nhà không chút động tĩnh, Mộc Dương chỉ có thể lớn tiếng gọi: “Lôi Hướng Dương, cậu có nhà không?”

Cô gọi liên tiếp mấy lần mới có một giọng nói phát ra từ trong nhà: “Chị tìm anh trai em có việc gì?”

Giọng nói nghe còn chút trẻ con, hơn nữa còn cảnh giác như vừa bị dọa sợ.

Mộc Dương thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn vài phần: “Chị tìm anh em nói chuyện. Anh của em đâu?”

“Anh trai chưa về nữa, hôm qua anh nói đi bắt cá.” Đứa bé gái thò người ra khỏi cửa, thấy Mộc Dương lập tức nhận ra cô: “Là chị à.”

Sau đó cô bé mở cửa.

Nhìn thấy cơ thể thiếu dinh dưỡng của cô bé, Mộc Dương chỉ biết thở dài lần nữa, người ở thời đại này đúng là nghèo đến cùng cực.

Nhưng sau đó vẫn theo cô bé vào nhà.

Cô bé trông cũng chỉ chừng năm, sáu tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, còn biết lấy rót nước lạnh mời Mộc Dương uống.

Mộc Dương đương nhiên không dám uống.

Đợi người khá chán nên Mộc Dương chốc chốc lại nói chuyện với cô bé, xem như trêu trẻ con để giải trí.

Không đến nửa tiếng sau Mộc Dương đã nắm được tình hình, cũng hiểu rõ gia cảnh của nhà họ Lôi.

Nhà họ Lôi dạo này đúng là đang gặp khó khăn.

Nói ăn bữa nay lo bữa mai cũng không sai.

Một đứa con trai mười lăm tuổi như Lôi Hướng Dương đã phải vừa làm nông, vừa lo việc nhà, còn phải nghĩ cách kiếm chút tiền chăm lo cho cả nhà.

Mộc Dương chỉ cảm thấy đối phương quả thật rất giỏi giang.

Thật không thể tưởng tượng cậu đã xoay sở bằng cách nào.

Nhưng Lôi Hướng Dương có năng lực như vậy lại khiến Mộc Dương yên tâm hơn, dù sao trước đây thấy Lôi Hướng Dương còn nhỏ nên cô còn có chút lo lắng.

Mộc Dương đợi thêm một lúc nữa, Lôi Hướng Dương bưng giỏ cá lớn trở về.

Nhìn động tác xách giỏ cá của Lôi Hướng Dương, cô liền biết nhất định đêm qua cậu đã thu hoạch được rất nhiều.

Vừa vào cửa đã thấy Mộc Dương trong nhà, Lôi Hướng Dương khựng lại, cũng không ngạc nhiên, ngược lại rất bình tĩnh.

Mộc Dương phát hiện bản thân ngày càng ngưỡng mộ thiếu niên này.

Nếu chàng trai này được sinh ra trong một gia tộc lớn, chắc chắn sẽ dựng được nghiệp lớn.

Mộc Dương không phí lời nữa, trực tiếp hỏi: “Hôm qua cậu đề nghị với tôi chuyện kia, tôi nghĩ chúng ta có thể thử. Cậu cảm thấy tôi nên chuẩn bị gì thì thầy bói kia mới ưng ý?”

Lôi Hướng Dương cúi đầu nghĩ ngợi, cuối cùng chốt một câu: “Tốt xấu gì cũng phải có mười quả trứng gà.”

Mộc Dương đợi thêm một lúc nữa, Lôi Hướng Dương bưng giỏ cá lớn trở về.

Nhìn động tác xách giỏ cá của Lôi Hướng Dương, cô liền biết nhất định đêm qua cậu đã thu hoạch được rất nhiều.

Vừa vào cửa đã thấy Mộc Dương trong nhà, Lôi Hướng Dương khựng lại, cũng không ngạc nhiên, ngược lại rất bình tĩnh.

Mộc Dương phát hiện bản thân ngày càng ngưỡng mộ thiếu niên này.

Nếu chàng trai này được sinh ra trong một gia tộc lớn, chắc chắn sẽ dựng được nghiệp lớn.

Mộc Dương không phí lời nữa, trực tiếp hỏi: “Hôm qua cậu đề nghị với tôi chuyện kia, tôi nghĩ chúng ta có thể thử. Cậu cảm thấy tôi nên chuẩn bị gì thì thầy bói kia mới ưng ý?”

Lôi Hướng Dương cúi đầu nghĩ ngợi, cuối cùng chốt một câu: “Tốt xấu gì cũng phải có mười quả trứng gà.”

“Ông ta đáng tin chứ? Liệu có tiết lộ chuyện này không vậy?” Mộc Dương vẫn cảm thấy chưa yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.