Văn án:
Đời trước khi Cố Nguyễn gặp được Tư Cẩn, hắn đã 30 tuổi, hắn đánh bại người cha cố chấp của mình, lấy được quyền khống chế Tư thị.
Nhưng bởi vì năm mười chín tuổi bị thương, lại bị ba đuổi khỏi nhà vào mùa đông lạnh lẽo, thân thể hắn hiện tại vô cùng suy yếu.
Ngay cả khi đã cẩn thận điều dưỡng, nhưng cũng không thể khiến sức khỏe hồi phục bình thường, kéo dài đến tận bây giờ, bệnh đã thực sự nghiêm trọng.
Nhưng hắn vẫn dùng đôi vai gầy và yếu ớt của mình để che chở cho cô.
Ngày đó, Tư Cẩn ho ra máu, cánh môi tái nhợt bê bết máu, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, trước khi chết, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn, em không phải sợ, anh đem tất cả những gì anh có đều đưa cho em, em phải sống thật tốt.”
“Nguyễn Nguyễn, anh yêu em.”
Cô cũng không làm theo mong muốn của hắn là sống thật tốt, ngày hôm sau, cô liền tự sát, chỉ để lại một tờ di chúc, yêu cầu duy nhất chính là hãy hỏa táng cô cùng với hắn, để cả hai được chôn cất cùng nhau.
Trời cao rũ lòng thương, cô trọng sinh về năm mười bảy tuổi, hết thảy đều còn kịp.
Đời này, cô sẽ không để hắn lại bệnh nặng như vậy, sẽ không lại làm bà nội bởi vì mệt nhọc quá độ mà qua đời.
Nếu đời trước hai người đã sống quá khổ sở, vậy thì đời này hãy để cô chăm sóc họ thật tốt!
Bình luận truyện