Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con

Chương 167: C167: Tôi Giúp Em








Thấy mẹ chỉ khen anh trai mà không khen mình, nhóc con lập tức nóng lòng, kéo Tư Niệm nói: "Mẹ, ngày mai con cũng đi gặp cô giáo xin một bông hoa nhỏ màu đỏ."

Tư Niệm thấy quần áo của cậu còn chút ẩm ướt, mũi còn đang lấm lem, buồn cười nặn ra mặt: "Được, con đi tắm thay quần áo trước đi, mẹ mua cho anh ít sữa tắm."

Giọng điệu của cô không khiến thằng hai hài lòng, thậm chí còn cau mày sâu hơn.

Cậu nhìn người anh trai sạch sẽ một lần nữa, rồi nhìn chính mình.

Cậu bỗng rũ đôi vai bé nhỏ.

Kỳ thực trong lòng Chu Trạch Hàn biết anh trai mình có hoa đỏ bởi vì học lực tốt, đứng nhất lớp.

Cô giáo cũng nói với cậu tại sao anh trai học rất giỏi mà cậu ấy lại dốt như vậy.

Lúc trước Chu Trạch Hàn cũng không thèm để ý, anh trai tốt là được rồi.

Nhưng bây giờ nhìn người anh trai lấp lánh ánh vàng, trong lòng không khỏi tràn ngập ghen tị.

Những đứa trẻ thông minh và mạnh mẽ không chỉ được các giáo viên mà cả các bà mẹ yêu thích.

Cậu đi từng bước một nhìn lại Tư Niệm, thấy cô nhìn mình với nụ cười trên môi, cậu không khỏi siết chặt nắm đấm nhỏ, thề rằng sẽ chăm chỉ học tập như anh trai và giành được bông hoa nhỏ màu đỏ.


Khi đó cậu sẽ tặng bông hoa nhỏ màu đỏ cho mẹ, chắc chắn mẹ sẽ thích cậu hơn.

Sau khi rút ra một chiếc bánh lớn cho mình, anh chàng buồn bã bước đi, rất nhanh đã bị thu hút bởi sữa tắm thơm mà Tư Niệm mua, cậu ôm đi vào nhà tắm.

Thạch Đầu cũng bẩn, hai bạn nhỏ đun nước rồi ngồi vào chậu tắm cho nhau, một lúc sau thì nước đục ngầu.

Chu Trạch Đông mồ hôi nhễ nhại đi lấy nước nóng cho hai em trai nhưng lại không chịu cởi áo khoác.

Tư Niệm đi vào bếp và nhìn thấy ruột lợn trên quầy bếp, ngay lập tức biết rằng Vu Đông nên mang chúng đến đây.

Tình cờ là lần này cô đến thị trấn đã mua rất nhiều nguyên liệu làm thịt kho.

Hôm nay vừa vặn hầm đầy đủ, có thời gian sẽ gửi một ít cho Thím Trương và cả nhà ăn.

Cũng may những thứ này gửi đến đều được rửa rất sạch sẽ, Tư Niệm chỉ cần dùng nước rửa vài lần là được.

Các nguyên liệu rửa sạch, sau đó cho vào gạc và gói thành từng gói để sử dụng sau.

Ruột già, thăn, giò lợn đã làm sạch với muối, ướp với rượu và gừng một lúc.

Sau đó đun sôi nước muối, để lửa lớn cho sôi, vặn nhỏ lửa đun liu riu trong 30 phút, sau đó nêm thêm xì dầu nhạt, xì dầu đậm, muối, bột ngọt,... cho vừa ăn. (công thức)

Cuối cùng, vớt hành và gừng bên trong ra, cho lòng già và móng giò lợn vào để nấu.

Hương thơm ngào ngạt nhanh chóng tràn ra từ tất cả các cửa sổ.

Một lúc sau, cả nhà họ Chu bị hương thơm bao trùm.

Hai đứa trẻ đang tắm ngoài cửa chảy nước miếng, tăng tốc độ tắm, còn chưa kịp lau khô người, vội mặc quần lót lao thẳng vào bếp.

Mùi này thoạt nhìn chính là mùi thịt kho mà Tư Niệm làm trước đó.

Chúng vẫn nhớ hương vị thơm như vậy. Khi đó, cậu ăn nửa cái móng lợn, rất ngon và dẻo.

Tư Niệm vừa đậy nắp nồi lại, hai đứa nhóc đã xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Chúng nhìn cô chằm chằm với đôi mắt to tròn.

Không có quần áo trên người.

Tư Niệm liếc nhìn, đứa nhỏ đã tăng cân không ít, nhưng đứa nhỏ này thật sự không dễ nuôi, hơn nữa bản thân đứa nhỏ sau này cũng sẽ cao lên, lớn nhanh, cho nên hiện tại đã cao lớn rồi, dáng người vẫn còn rất mỏng và các xương sườn vẫn còn hiện lờ mờ.

Có vẻ như vẫn cần ăn nhiều thịt.


Mặc dù Chu Trạch Đông cũng ngửi thấy mùi thơm, nhưng cậu vẫn kiên định hơn, trông không giống hai đứa nhóc kia chút nào.

Thay vào đó, cậu bình tĩnh đi giày cho em gái vừa thức dậy, bế cô bé xuống nhà để chuẩn bị cho bữa tối.

Sau đó dạy cô bé nói.

"Dao Dao, gọi anh nào."

"Hi hi" Cười khúc khích ~

Nghe thấy tiếng động, hai đứa bạn nhỏ quanh bếp lại bị thu hút, thấy anh dạy Dao Dao gọi mình là anh, chúng lo lắng chen vào, không màng ăn uống.

Em gái có thể gọi mẹ, có thể gọi Hoàng Hòang, nhưng không thể gọi anh!

Không được, họ phải là người tiếp theo gọi!

"Dao Dao, anh là anh hai, mau gọi anh hai ~"

"Dao Dao, anh là anh Thạch ..."

Tiếng ồn ào của vài đứa trẻ vang lên trong phòng khách.

Tư Niệm đứng trong bếp liếc nhìn lại.

Đột nhiên, cô nhớ lại cảnh lần đầu tiên đến nhà họ Chu.

Không thể không cảm khái.

Hôm nay Chu Việt Thâm trở về nhà sớm.


Vu Đông đi theo phía sau, hôm nay vừa mang lòng lợn đến cho lão đại, cậu liền biết chị dâu nhất định phải làm món gì đó thật ngon.

Vì vậy, đi theo với một khuôn mặt mong đợi.

Bây giờ cậu mới bước tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Cậu ấy rất vui mừng, ăn may rồi!

"Ông chủ, tôi đã đăng ký danh sách ngày mai, địa phương có chút xa, tôi đi cùng anh Lâm."

"Nhân tiện, tôi đã giao tất cả đồ cho buổi sáng. Anh sẽ không thể làm xuể, tôi sẽ giúp anh."

Bàn tay muốn đẩy cửa của Chu Việt Thâm dừng lại, sau đó đi vào, đứng yên tại chỗ, trầm giọng lạnh lùng nói: "Xong chưa?"

Vu Đông: "Hả? Hết rồi."

Chu Việt Thâm đóng sầm cửa lại, trầm giọng lạnh lùng nói: "Nói xong trở về sớm."

Vu Đông: "......"



Đọc ful tại FB: Một Nhành hoa

Wordpress: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.