Tư Niệm đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn quá ngây thơ.
Với những thay đổi của ông chủ nhỏ trong giai đoạn qua, cô tưởng mình đã thay đổi tính cách của đứa trẻ này.
Bây giờ cô mới nhận ra rằng tất cả những gì cô đã thay đổi chỉ là thái độ của cậu đối với cô, còn mặt tối của đứa trẻ, cô chưa thay đổi được.
Nếu như Chu Đình Đình thật sự là trộm học, hẳn là sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Cô đoán chắc chắn Chu Đình Đình đã dùng thủ đoạn nào đó mới khiến hai đứa trẻ đến giúp đỡ.
Tuy nhiên, cô ta tưởng trẻ con rất dễ lừa nhưng lại không biết rằng hai đứa trẻ này lại được nhồi hạt vừng (* Nhân mè đen chỉ người trong bụng có nhiều chủ ý xấu chứ không đơn thuần như vẻ ngoài).
Cuối cùng, cô ta đã làm hại chính mình.
Đôi mắt Tư Niệm chớp chớp, nghĩ đến hôm nay tiểu tử này đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua quần áo cho mình.
Nói một cách logic thì số tiền cô đưa cho hai đứa trẻ đều giống nhau.
Tiền gửi của cả hai đứa phải giống nhau.
Nhưng lần này thằng hai lại nhiều hơn Chu Trạch Đông năm tệ.
Rõ ràng là Chu Đình Đình đã hối lộ.
Chỉ là cô ta xui xẻo bị ông chủ nhỏ phát hiện mà thôi.
Ông chủ nhỏ không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết vì sao Chu Đình Đình lại muốn bí mật tìm hiểu chuyện này.
Chu Đình Đình không thể ngốc đến mức không nhận ra.
Nhưng nếu ông chủ nhỏ can thiệp thì chuyện đó có thể sẽ không xảy ra.
Chỉ số IQ của Chu Đình Đình không bằng ông chủ nhỏ.
Ông chủ nhỏ động tay chắc cô ta không thể biết được.
Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến Chu Đình Đình và những người khác bị ngộ độc.
Tư Niệm càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Ông chủ nhỏ mới mười tuổi đã có dự định như vậy.
Khi lớn lên, ai có thể chơi cùng cậu.
Lúc này Tư Niệm vô cùng vui mừng, khi tới đây, cô không nhắm vào đứa trẻ này hay cố ý lấy lòng cậu.
Nếu không, cô sẽ không thể khiến đứa trẻ này tin tưởng mình nhanh như vậy.
Chu Việt Thâm nghe Tư Niệm nói, liếc nhìn hai đứa trẻ trong gương chiếu hậu, dừng lại, không nói gì.
**
Trương Thiến ban đầu muốn đến gặp Chu Đình Đình để kể cho cô nghe về việc anh trai cô mua một chiếc xe hơi sang trọng.
Ai biết Lý gia lại xảy ra chuyện.
Người ta cho biết cô ta Lý gia bị ngộ độc bởi thịt lợn kho, đã được đưa đến bệnh viện.
Những người khác không biết, nhưng cô ta biết.
Lần trước Chu Đình Đình đến Chu gia, nghe nói là muốn học cách làm món thịt lợn kho của Tư Niệm.
Khi đó cô ta vẫn còn ghen tị, nói Chu Đình Đình hãy học và dạy lại cô.
Thật không ngờ, chỉ trong vài ngày đã xảy ra chuyện.
Trương Thiến cảm thấy rất đau buồn, vừa đến bệnh viện, cô đã nhìn thấy Chu Đình Đình và mẹ chồng đang bị một nhóm người bao vây đánh đập và yêu cầu nhà họ Lý phải bồi thường.
Trương Thiến giật mình không dám đi lên, sợ bị vạ lây nên vội vàng rời đi.
Không ngờ vừa bước đến cửa đã nhìn thấy xe của Chu Việt Thâm.
Nghĩ đến Chu Đình Đình gặp nạn, anh ấy là anh trai, nhất định phải đến thăm.
Bây giờ cũng đã khuya rồi, có lẽ chuẩn bị về nhà.
Vốn dĩ anh Trình muốn ở lại với cô qua đêm, Trương Thiến cũng đã sẵn sàng.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Việt Thâm, cô ta chợt hối hận.
Cô ta duỗi thẳng tóc bước tới.
Nói xin chào một cách quen thuộc.
“Anh Chu, anh cũng đến thăm Đình Đình à?”
Chu Việt Thâm liếc ngang, nhìn thấy cô, cau mày nói: “Cô là?”
Nụ cười của Trương Thiến đông cứng lại.
Cô ta đã tới Chu gia mấy lần, Chu Việt Thâm không thể không biết mình.
Chẳng lẽ vì Tư Niệm mà Chu Việt Thâm giả vờ như không quen biết cô ta sao?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Trương Thiến khá hơn một chút.
Cô ta chủ động nói: “Anh không nhớ em, em là bạn cùng lớp của Đình Đình, em họ Trương. Em tên là Trương Thiến sống cùng thôn, khi còn nhỏ, em từng đến nhà anh chơi…”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Chu Việt Thâm sắc mặt lạnh lùng: “Có chuyện gì à?”
Trương Thiến siết chặt tay, nhìn Tư Niệm đang ngồi ở ghế phụ, giả vờ nhìn về phía ghế sau, vẻ mặt xấu hổ: “Anh về thôn à? Em đến xem Đình Đình, cho nên chậm trễ thời gian, hiện tại sợ là không có xe về thôn, anh Chu, nếu tiện đường, có thể cho em quá giang được không?”
Chu Việt Thâm trực tiếp thu hồi ánh mắt, trầm giọng lạnh lùng nói: “Không.”
Trương Thiến: “?”
Nhìn thấy mọi người sắp rời đi, Trương Thiến có chút lo lắng: “Không sao, các anh có thể cho em ngồi ghế sau, em chen chút một chút cũng không sao, đương nhiên, nếu đồng chí Tư Niệm có ý kiến, em sẽ không làm phiền.”
Nói xong, cô ta nhìn Tư Niệm bằng ánh mắt rụt rè, như thể Tư Niệm thực sự không muốn để cô ta lên xe nên Chu Việt Thâm mới từ chối.
Tư Niệm ở một bên nhướng mày.
Liên quan gì đến cô?
Chu Việt Thâm nhìn thật sâu Tư Niệm, thấp giọng lạnh lùng nói: “Cô ấy không có ý kiến.”
Đôi mắt của Trương Thiến lập tức sáng lên, nhưng anh lạnh lùng nói: “Tôi có.”
Trương Thiến: “…”
**
Gia đình họ Chu lái chiếc xe đẹp đẽ trở về thôn Hạnh Phúc, gây ra làn sóng náo loạn.
Nhiều người tụ tập quanh cửa, nhìn chiếc xe sang trong sự ngạc nhiên và ghen tị.
“Ông chủ Chu lại mua xe à?”
“Không phải vừa mới mua xe máy sao? Tại sao lại mua ô tô?”
“Trời ạ, chiếc xe này giá bao nhiêu? Chu gia phát tài sao?”
Trong mười dặm tám thôn, ai sở hữu một chiếc xe máy đã là người giàu nhất thôn. Chu Việt Thâm lúc này trực tiếp lái ô tô sang trọng về nhà.
Chỉ chưa đầy mười phút, người dân khắp cả thôn đã biết tin ông Chu đã mua một chiếc ô tô mới.
Mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trước đây, khi Chu Việt Thâm mở trang trại lợn, nhiều người cho rằng không mấy lạc quan.
Những điều như này là không được phép vào những năm 1970. Một số người đã đầu cơ và bí mật nuôi chúng trên núi, sau đó bán ra chợ đen với giá cao.
Nhưng nếu bị bắt, sẽ phải vào tù.
Cho nên mọi người đều cho rằng loại việc này là phạm pháp, không ai dám làm.
Sau này, người tự làm giàu ngày càng nhiều, đất nước hoàn toàn mở cửa phát triển kinh tế, người lên thị trấn làm ăn ngày càng nhiều nhưng người dân trong thôn vẫn chọn cách làm ruộng lương thiện.
Chỉ có một ít người dũng cảm mới dám làm điều này.
Chu Việt Thâm là người đầu tiên dẫn đầu.
Lúc đầu, mọi người đều không tin tưởng anh.
Ai mà biết được rằng nghề này bỗng chốc trở thành một ngành kinh doanh phát đạt, đưa kinh tế của cả thôn lên một tầm cao mới.
Nhưng dù vậy, mọi người đều từng cho rằng vì Chu Việt Thâm bán rẻ như vậy nên chắc chắn không kiếm được nhiều tiền.
Ngoài ra, nhà họ Chu trước đây vốn rất khiêm tốn, chưa bao giờ mua ô tô hay các thứ xa xỉ, ba đứa nhỏ cũng không khác những đứa trẻ trong thôn nên mọi người cũng không ghen tị như vậy.
Những thay đổi trong gia đình Chu bắt đầu sau khi Tư Niệm kết hôn.
Sau đó, họ mới nhận ra rằng không phải nhà họ Chu không kiếm được tiền mà chỉ là họ quá khiêm tốn.
Cũng may Đại Hoàng ở ngoài cửa nên những người này không có tiến vào mà chỉ ở bên ngoài nhìn vào.
Nếu không sẽ ồn ào lắm.
Bình thường, thằng hai sẽ đứng trước xe và kiêu hãnh khoe: “Đây là chiếc xe cha cháu mua!”
Nhưng hôm nay, cậu đã nói dối mẹ mình.
Nói dối không dễ chịu chút nào, mẹ cậu rất tốt với cậu, nhưng cậu lại nói dối, cậu không chịu nổi.
Nhìn mệt mỏi.
Cậu nhìn người anh trai vô cảm của mình, cảm thấy ghen tị.
“Anh à, chúng ta thực sự ổn với việc này à? Mẹ sẽ ghét chúng ta sao?”
Chu Trạch Đông liếc mắt nhìn cậu: “Tại sao mẹ lại ghét chúng ta?”
Chu Trạch Hàn nói: “Bởi vì chúng ta nói dối.”
Chu Trạch Đông thu hồi ánh mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống lầu: “Đúng, chúng ta nói dối…”
“Nhưng cô nhỏ là người xấu, cô đã ức hiếp mẹ và dẫn người khác đánh chúng ta nên đây là quả báo của cô. Đây là lời nói dối trắng.”