Khi Tết Nguyên đán đến gần, thôn trở nên sôi động hơn.
Những người đi làm đều đã trở về gom thóc, nhà nào cũng không có việc gì làm, ngày ngày ngồi ở đầu thôn tám chuyện.
Kể cả một con chó đi ngang qua cổng thôn, nó cũng sẽ bị nói vài lời.
Hàng năm trong thôn có khá nhiều người ra ngoài làm việc.
Chẳng hạn như Lưu Đông Đông.
Nghe nói mẹ cô ta trước đây đã hứa hôn chị gái cô với một ông già, nhưng đối phương không thích chị gái góa phụ nên muốn kết hôn với Lưu Đông Đông.
Tuy nhiên, không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để khiến người mẹ ham tiền huỷ bỏ hôn ước.
Thật là trùng hợp khi ông già kia là người thôn của họ, cuộc hôn nhân bị huỷ, mọi người đều có chút ngạc nhiên.
Thôn Lâm gia và thôn Hạnh Phúc cách nhau không xa, khi quay về phải đi ngang qua lối vào thôn Hạnh Phúc.
Mọi người ngay lập tức bất ngờ khi Lưu Đông Đông trở nên quyến rũ đang xách theo túi lớn túi nhỏ.
“Đó không phải là con dâu mà nhà họ Lưu trước đây đã hỏi cho lão Từ sao? Tôi nhớ rồi, cô ấy tên là Lưu Đông Đông?”
“Đúng vậy, mẹ cô ấy đã nhận lễ đính hôn rồi, nhưng không hiểu sao bà ấy lại nuốt lời.”
“Lưu gia không phải rất nghèo sao? Cô ấy ăn mặc rất rực rỡ lại mang theo nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ trở nên giàu có sao?”
Khi Lưu Đông Đông nhìn thấy những người này chỉ trỏ vào mình, cô ta liền biết là việc gì.
Sắc mặt cô ta nhất thời trở nên xấu xí.
Lưu Đông Đông không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, vốn dĩ cô ta đã lên kế hoạch khiến Tư Niệm phá hoại đám cưới của Lâm Tư Tư và Phó Dạng, ai có thể ngờ rằng mình lại bị Tư Niệm lừa, Lâm Tư Tư bị bắt, cô ta gần như sẽ bị đuổi đi.
Cũng may Lâm Tư Tư ngu ngốc, vì muốn để mắt tới Phó Dạng, sợ hắn tìm người phụ nữ khác nên bằng lòng giữ cô ta lại nên đã thừa nhận mọi cáo buộc.
Tư gia cũng lo lắng nếu Lâm Tư Tư xảy ra chuyện gì, một người phụ nữ khác sẽ cướp Phó Dạng, vì vậy họ đã để Lưu Đông Đông giúp cô ta trông chừng.
Vậy nên Lưu Đông Đông mới có thể tiếp tục ở lại.
Cô ta nhạy cảm hơn Lâm Tư Tư, tuy thành tích học tập không bằng Lâm Tư Tư nhưng Lưu Đông Đông lại siêng năng, ngoan ngoãn và nhạy cảm, đồng thời cũng có thể nấu ăn.
Tư gia chạy đi chạy lại về chuyện của Lâm Tư Tư, hai vợ chồng dường như đã già đi hơn chục tuổi.
Nếu không có Lưu Đông Đông, về nhà bọn họ có lẽ còn không có được một bữa cơm nóng hổi.
Ngoài ra, con gái họ mới về nhà không lâu đã xảy ra chuyện, hai vợ chồng rất đau buồn, sự đồng hành của Lưu Đông Đông đã an ủi họ phần nào.
Bây giờ họ xem cô ta như một nửa con gái.
Vì vậy, Lưu Đông Đông cảm thấy mình đã có thể sống sót.
Lúc này cô ta không quan tâm những người này nói gì, cuộc sống của cô ta đã không còn chung đường với những người này nữa.
Những người này không xứng đáng để cô ta lãng phí thời gian.
Nhưng Lưu Đông Đông thật lòng sợ nữ nhân Tư Niệm kia.
Phó Dạng nói rằng cả hai hắn đều không thích, nhưng sau khi qua lại, cô ta phát hiện trong lòng Phó Dạng đã có Tư Niệm.
Ví dụ như, khi cô ta học cách nấu ăn giốngTư Niệm, Phó Dạng sẽ uống thêm vài ngụm súp mà cô đưa cho hắn, khi học ăn mặc giống Tư Niệm, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào cô ta thêm vài lần nữa…
**
Tư Niệm vừa mang hộp cơm tới trang trại lợn cho Chu Việt Thâm thì đã hắt hơi hai cái.
Trời rất lạnh, gió lạnh thổi vào mặt.
Cô đang mặc một chiếc áo khoác ngoài và đội mũ, nhưng dù vậy, cô vẫn lạnh cóng.
Bởi vì Tết Nguyên đán đang đến gần nên nhu cầu thịt lợn trên thị trường hiện nay nhiều hơn.
Người chăn nuôi lợn khắp cả nước đổ xô đến nhờ các trang trại nuôi lợn giúp giết lợn.
Tiếng lợn hú vang lên từ ngày này sang đêm khác, đêm này sang ngày khác.
Chu Việt Thâm mấy đêm liền không về, ở trại lợn nghỉ ngơi.
Thông thường khi nhàn rỗi đói bụng, họ chỉ có thể tự mình đi lấy đồ ăn ở đây hoặc người nhà mang đến.
Nhưng hiện tại không có thời gian, Tư Niệm mỗi ngày phải đến giao cơm hai lần.
Đôi khi là ông chủ nhỏ hoặc thằng hai, đôi khi là cô.
Trời lạnh đồ ăn nguội nhanh nên cô đã mua hộp giữ nhiệt.
Vừa bước vào trang trại lợn đã nghe thấy tiếng lợn kêu be be từ xa.
Cô bước tới và thấy một con lợn đang bị giết thịt bên cạnh, nhiều gia đình tụ tập xung quanh để chia thịt.
Tư Niệm nhìn quanh không thấy Chu Việt Thâm nên đi về phía văn phòng.
Quả nhiên, cửa đã mở.
Cô bước vào nhưng bên trong không có ai cả.
Tư Niệm có chút bối rối, văn phòng không lớn, bên trong có một cái bếp nhỏ, khá ấm áp.
Có giấy và bút trên bàn bên cạnh, như thể anh được yêu cầu để viết gì đó.
Tư Niệm đi tới ngồi xuống, đọc chữ viết của người đàn ông.
Tuy chưa từng nghe nói Chu Việt Thâm có đi học hay không nhưng qua chữ viết của người đàn ông này rất sắc bén và có uy lực.
Nó rất hợp với tính cách của anh.
Những gì được ghi lại là một số dữ liệu và đơn đặt hàng.
Không có nhiều người trong thôn biết đọc nên Chu Việt Thâm đã tự mình làm tất cả những việc này.
Mỗi ngày làm việc chăm chỉ, anh vẫn phải viết một danh sách dài, hiện tại vẫn còn rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục bận rộn như thế này, không biết anh có thời gian nghỉ ngơi không.
Khi những người khác về nhà nghỉ Tết, anh lại càng bận rộn hơn. Tư Niệm cầm cuốn sổ lên xem, một tiếng cạch, có thứ gì đó từ cuốn sổ rơi xuống người cô.
Tư Niệm dừng một chút, cúi đầu nhìn xuống, hoá ra là một lá thư mỏng.
Cô nhặt nó, liếc nhìn nó.
Ký tên: Ngọc Khiết.
Tư Niệm: “…”
Lại là người này à?
Cô biết người phụ nữ này từ Chu Việt Thâm, nhưng cô không quá quan tâm đến điều đó.
Nhưng theo những gì Chu Việt Thâm nói, Dương Ngọc Kiệt vẫn luôn gửi thư cho anh kể cá khi anh rời quân ngũ nhiều năm như vậy?
Thực sự say mê.
Tư Niệm ngồi trên ghế, cẩn thận suy nghĩ về cái tên này và tương lai của Chu Việt Thâm.
Nhưng cô phát hiện, mặc dù cô đã đọc cuốn tiểu thuyết này nhưng về cơ bản không có thông tin gì về Chu Việt Thâm và người phụ nữ tên Dương Ngọc Kiệt này.
Dù sao cũng không phải nhân vật chính, cũng không có nhiều miêu tả, nguyên chủ pháo hôi đã chết, cho nên về cơ bản không có viết về anh.
Sau đó có mấy đứa trẻ chết, nhưng đó chỉ là mấy chữ.
Vì vậy trong chốc lát, Tư Niệm thực sự không biết sau này Chu Việt Thâm có ở bên người phụ nữ khác hay không.
Cô đang suy nghĩ sâu sắc đến nỗi không để ý khi có người bước vào.
“Cô ấy là ai?” Tư Niệm nghe thấy giọng nói này mới tỉnh táo lại, chỉ thấy Chu Việt Thâm đi theo sau là mấy người đàn ông trạc tuổi anh, khí chất khác thường.
Nhiều người đang nhìn cô, cô ngạc nhiên và bối rối.
Bầu không khí có vẻ hơi nghiêm túc, hình như có chuyện gì đó quan trọng đang diễn ra.
Tư Niệm vội vàng đứng dậy, cất thư lại, nói: “Em đến đưa đồ ăn cho anh, nếu anh bận thì em về trước. Nhớ ăn cơm nhé.”
Cô cho rằng đó là đối tác của Chu Việt Thâm, hiện tại muốn hỏi chuyện này cũng không dễ nên cô gật đầu chào cả nhóm.
Cô quay người định rời đi, nhưng Chu Việt Thâm lùi lại vài bước và kéo cô lại.
Tư Niệm sửng sốt một chút, người phía sau đột nhiên kéo người cô lại, ôm cô vào lòng.
Tư Niệm sửng sốt, hồi lâu không kịp phản ứng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có rất nhiều người đang theo dõi, người đàn ông này mặc dù thường xuyên thân mật riêng tư nhưng chưa bao giờ tỏ ra tự phụ như vậy trước mặt người ngoài.
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, cô đỏ mặt.
Vội vàng đẩy Chu Việt Thâm.
Nhưng cô lại nghe thấy anh thở gấp, giọng trầm: “ Niệm Niệm, anh có thể giải thích bức thư đó.”