Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con

Chương 215: Không biết tìm tình nhân





Tư Niệm về nhà, đặt đồ đạc lên bàn.

Vừa vào nhà đã có người gõ cửa nói: “Chị ơi, tôi mang cho chị chiếc bếp mà ông chủ Chu đặt!”

Tư Niệm nghe thấy bếp lò tới, mắt lập tức sáng lên.

Cô vội vàng bước ra ngoài và mở cửa.

Hai người đàn ông nhấc bếp ra khỏi xe.

Bếp có hình vuông, phía trên có ống khói.

Việc này chính Tư Niệm bảo Chu Việt Thâm làm, bằng cách này, không chỉ có thể nấu ăn trên đó mà còn có thể dùng làm bàn ăn.

Than đã được kéo tới tận nhà nhưng vẫn chưa được sử dụng.

Đợi bếp lò đến.

Hai người thợ đã giúp cô mang vào nhà và lắp đặt một cách chu đáo.

Bởi vì đã có kế hoạch từ trước nên trong nhà có chỗ để ống khói có thể đặt trên cửa sổ, có chỗ cho khói thoát ra ngoài, tránh cho người ta bị ngạt thở.

Lắp bếp xong, Tư Niệm mang tia lửa từ trong bếp ra, ném vài que củi xuống, ngọn lửa bốc lên khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.

“Tiểu Đông Tiểu Hàn, đi đổ than vào đi.” Tư Niệm nói với hai đứa trẻ tò mò phía sau.

Đây cũng là lần đầu tiên hai đứa trẻ đốt than, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Mẹ bảo đốt than thì nhà không lạnh.

Từ giờ chúng có thể xem TV trong phòng khách vào buổi tối.

Cũng có thể ăn gần bếp.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến chúng cảm thấy hạnh phúc.

Hai đứa trẻ vội vã ra cửa với một cái xẻng nhỏ và một cái xọt, cạnh chuồng ngựa nơi Đại Hoàng ngủ có một núi than.

Hai đứa mở cửa và nhặt từng cái một, chỉ trong chốc lát họ đã nhặt được một xọt than.

Bận rộn ôm vào nhà.

Tư Niệm cho than vào củi đang cháy, đậy nắp lại, khói rất nhanh bay về phía ống khói.

Khói ngay lập tức bị cắt đứt.

Khi có lửa, cô liền moi ra những loại gia vị đã mua trước đó như hồi, quế, thì là… hơn chục loại.

Lẩu cần rất nhiều gia vị.

Than dễ cháy, một lúc sau lại chuyển sang màu đỏ, vừa đậy nắp lại, đáy bếp đã sôi sùng sục, ngồi một chỗ cũng chưa kể ấm áp đến thế nào.

Tư Niệm rửa nồi bằng dầu hạt cải, đun nóng, cho bơ vào, đun sôi đến khi có mùi thơm.

Sau đó xào các lát rau mùi, hành lá, gừng đã chuẩn bị trước rồi vớt ra, chỉ để lại dầu.

Do điều kiện hạn chế nên Tư Niệm chỉ cho tỏi và gừng băm nhỏ vào xào, thêm đậu vào xào cho đến khi có mùi thơm.

Vì không có ớt sa tế nên cô mua một ít ớt tự làm trong thị trấn về xào trên chảo, sau khi thơm thì cô cho thêm một ít đường, hạt tiêu Tứ Xuyên các loại rồi chiên cho đến khi chín đỏ.

Mùi cay nồng khiến nhiều đứa trẻ hắt hơi liên tục.

Thạt sự, không thể không chảy nước miếng khi nhìn vào.

Thấy mấy đứa trẻ thòm thèm, Tư Niệm sai chúng đi rửa bát đĩa phụ.

Rau trồng ngoài sân lớn đủ cho họ ăn suốt mùa đông.

Hai đứa trẻ xách giỏ ra cửa, kéo mấy cây cải bắp và dưa chuột mà Tư Niệm đã trồng trước đó.

Chúng không quá lớn nhưng đã có thể ăn được.

Dao Dao đi theo phía sau, cầm củ cải kéo ra, cuối cùng lá cây đều bị loại đứt, nhưng củ cải vẫn còn nằm trong đất.

Hai anh trai rút củ cà rốt ra mà không hề kho khăn

Nhổ một rổ đầy mang đi rửa.

Lúc rửa xong, nồi của Tư Niệm đã chín rồi.

Lửa trong bếp vẫn còn cháy nên cô đang hấp cơm và một ít rau.

Suy cho cùng, trẻ còn nhỏ không thể ăn nhiều đồ cay.

Làm điều này hoàn toàn là sở thích của riêng cô ấy.

Tất nhiên, lũ trẻ không thể ăn cô cũng cảm thấy có lỗi.

Chỉ cần nước nồi đã sẵn sàng thì phần còn lại rất dễ dàng.

Sau khi bát đĩa ăn kèm được rửa sạch, Tư Niệm bảo hai đứa trẻ dọn bàn.

Lũ trẻ đang nằm cạnh bếp sưởi ấm và đọc sách liền đứng dậy thu dọn.

Chu Trạch Đông vừa đi thu dọn đồ đạc trên bàn thì chợt nhìn thấy một lá thư.

Cậu liếc nhìn nó, không suy nghĩ nhiều mà cất nó trên một chiếc bàn gần đó.

Tư Niệm vừa bưng bát đĩa đi ra ngoài, quả nhiên có tiếng gõ cửa.

Thằng hai đứng dậy ngay lập tức và nói rằng cậu ta sẽ mở cửa.

Vừa đi ra ngoài, cậu liền cứng đờ.

Mấy ông chú xa lạ đứng trước cửa nhà, cha cũng đang đứng trước mặt cậu.

Cậu vội vàng mở cửa, lén lút nhìn những người đó, rụt rè gọi: “Cha?”

Thông thường không có nhiều người đến nhà họ, dù có đến thì họ cũng đều quen biết nhau.

Đột nhiên có nhiều người lạ cao lớn xuất hiện, cậu bé có chút rụt rè.

Chu Việt Thâm sờ sờ đầu hắn nói: “Mẹ đâu?”

Chu Trạch Hàn lập tức nói: “Mẹ đang ở trong nhà nấu ăn. Mẹ nói hôm nay sẽ nấu món lẩu. Chúng con đang chuẩn bị ăn.”

“Cha, cha về vừa lúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

Chu Việt Thâm đã mấy ngày không về nhà, bởi vì bình thường anh rất bận nên không để bọn họ đợi anh ăn tối.

Bây giờ cậu bé khá vui mừng khi thấy anh trở về nhà.

Lâu lắm rồi cậu mới được ăn tối cùng cha.

Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai cậu: “Đi thôi.”

Một số người đàn ông đi theo phía sau và tiến vào cổng Chu gia.

Lần đầu tiên nhìn vào cánh cửa, họ thấy đó chỉ là một tòa nhà hai tầng bình thường.

Mặc dù so với những ngôi nhà khác nhưng nó quả thực rất lớn.

Nhưng điều kiện gia đình của những người này khá tốt, họ không thấy có gì lạ.

Họ sẽ thực sự cảm thấy kỳ lạ nếu một người như Chu Việt Thâm vẫn sống trong ngôi nhà ngói hoàng thổ sau khi trở về thôn nhiều năm như vậy.

Tuy nhiên, khi bước vào nhà, mọi người mới phát hiện ra nhà anh Chu là người giản dị nhưng không đơn giản!

Bên trong không chỉ sạch sẽ và ngăn nắp mà còn có mọi thứ họ cần, bao gồm cả ghế sofa và TV.

Còn có mùi thơm cay cay có chút hăng, quyện với vị cơm bùi bùi, ngọt ngào xộc thẳng vào mũi.

Đám người đến thăm anh đã hơi đói.

Đến được một lúc, họ ngửi thấy mùi vị này, trong miệng lập tức tiết ra nước bọt.

Tất cả đều đồng loạt nuốt nước miếng.

Tuy hương vị hơi hăng nhưng cũng rất thơm và ngon miệng.

Lúc đầu họ tưởng mình có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ họ cảm thấy bụng dán vào lưng.

Con của Chu Việt Thâm còn nhỏ, có lẽ sẽ không làm được món ngon như vậy.

Nhưng người phụ nữ mà họ nhìn thấy trước đây có thân hình thanh tú,vẻ ngoài nữ tính, lại có vẻ không biết nấu ăn.

Chẳng lẽ anh Chu xa hoa đến nỗi thuê bảo mẫu sao?

Nhóm người bước vào với tâm trạng tò mò.

Chẳng mấy chốc, họ nhìn thấy bếp lò cạnh cửa sổ.

Trước khi đến gần, họ có thể cảm nhận được một luồng không khí ấm áp truyền đến.

Đủ loại món ăn được bày lên bàn, ở giữa có nước súp đỏ sôi sùng sục, ớt đỏ đang lăn tăn, mùi hăng hăng từ đây truyền đến.

Ngồi bên cạnh có một cậu bé lớn hơn, trên tay ôm cô bé cỡ hai ba tuổi ăn một chiếc bánh bao.

Ăn những chiếc bánh bao nhỏ, trông chúng rất ngon.

Đó là một khung cảnh ấm áp và hạnh phúc.

Nhóm người choáng váng.

Bởi vì họ cảm thấy một người thờ ơ và có trái tim lạnh lùng như Chu Việt Thâm không phải là người có thể sống trongcuộc sống như vậy.

Tư Niệm bưng một tô cơm lớn từ trong bếp đi ra.

Khi nhìn thấy một nhóm người, cô tỏ ra ngạc nhiên và nói: “Mọi người đã trở lại, mời ngồi.”

Cô nói những lời đầy nhiệt tình nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, như thể đã biết trước họ sẽ đến.

Nhóm người vừa nghĩ là Chu Việt Thâm thuê bảo mẫu đã sửng sốt khi nhìn thấy cô đeo tạp dề, tóc búi cao, trông ra dáng một người vợ, người mẹ hiền.

Ai nói xinh đẹp được chiều chuộng thì không thể nấu ăn?

Lúc này, có mấy người thật sự muốn cho mình một cái mồm lớn.

Chu Việt Thâm nhìn đồ ăn trên bàn, biết Tư Niệm đã chuẩn bị từ trước, bởi vì anh đã nói những người này sẽ tới.

Nhưng thứ mà những người này đã gửi trước đây đã tổn thương cô.

Chu Việt Thâm vô cùng lo lắng trong lòng nàng có suy nghĩ, ôm hận.

Tuy nhiên, dù vậy, cô vẫn nấu nướng, đãi khách mà không hề để bụng.

Đây cũng là để cho anh thể diện.

Cô không nói ra nhưng trong lòng cô đang nghĩ đến anh.

Ông chú mềm lòng, tiến lên hai bước, cầm lấy cơm trên tay cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ làm.”

Tư Niệm gật đầu nói: “Không nghĩ tới anh cũng về, cũng may em nấu rất nhiều rau củ hấp.”

Chu Việt Thâm khẽ gật đầu.

Vốn dĩ anh đang bận, nhưng anh lại lo lắng những người này sẽ tới nói những điều khó nghe.

Vì vậy dành thời gian để quay lại.

Vì vấn đề phong thư nên một vài người đàn ông trong nhóm rất xấu hổ.

Chu Việt Thâm yêu cầu họ ngồi xuống trước.

Mọi người tò mò nhìn món rau hấp và món lẩu.

Họ trước đây chưa bao giờ được ăn như thế này.

Tư Niệm cũng đi tới trước bàn chào hỏi: “Tôi nghe Chu Việt Thâm nói các anh là đồng đội cũ của anh ấy, không có gì, mọi người cùng ăn đi.”

Nhóm người có chút đỏ mặt, bọn họ vừa mới giúp Dương Ngọc Khiết đưa thư, suýt chút nữa đã huỷ hoại mối quan hệ của cô, bây giờ đến nhà cô ăn cơm thật sự rất xấu hổ.

Anh chàng nọ nói với vẻ xin lỗi: “Chị dâu, chúng tôi thật sự xin lỗi về chuyện chiếc phong thư.”

“Chúng tôi không có ý định phá hỏng mối quan hệ giữa cô và anh Chu, nhưng…”

Nghĩ đến Giang Ngọc Khiết, cả nhóm im lặng.

Thật khó kgi họ bị kẹt ở giữa.

Nhưng rõ ràng là Tư Niệm vô tội?

Thư? Phá hỏng tình cảm?

Thằng cả và thằng hai nghe được lời này, lập tức ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn Tư Niệm.

“Mẹ, đây là thư vừa rồi sao?” Ông chủ nhỏ hỏi.

Lúc đó cậu tình cờ nhìn lướt qua, đó là tên một người phụ nữ.

Cậu tưởng nó được viết bởi bạn của mẹ, nhưng không ngờ nó lại được viết cho cha.

Thằng hai không hiểu  nhưng ông chủ nhỏ còn không hiểu sao?

Một người phụ nữ đã viết một lá thư cho cha mình và mẹ đã thấy.

Ông chủ nhỏ mím môi, trong nháy mắt dường như hiểu ra điều gì đó, thấy Tư Niệm gật đầu, nói: “Mẹ, người phụ nữ đó tại sao lại viết thư cho cha? Tại sao cô ấy lại muốn phá huỷ quan hệ giữa cha và mẹ? Là cô ấy là Tiểu Tam à?”

Thằng hai nghi hoặc hỏi: “Tiểu Tam, đó là cái gì?”

Sau đó cậu chợt ngộ ra, nói: “Em hiểu rồi. Quả phụ Lý ở đầu thôn bị gọi là Tiểu Tam. Nghe nói bà ấy sắp sinh con cho một người đàn ông có vợ nên mọi người mắng mỏ là Tiểu Tam.”

Tư Niệm: “…” Tiểu tử này học ở đâu ra nhiều từ ngữ như vậy?

Cô an ủi: “Nếu cô ấy muốn thì còn phải xem cha em có bằng lòng hay không. Con nên ăn cơm trước đã.”

Hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Tư Niệm, lại quay đầu nhìn Chu Việt Thâm bên cạnh: “Cha, sau này cha sẽ không đi tìm Tiểu Tam nữa phải không?”

“Cha, con không muốn cha có con với người khác, hu hu hu.”

“Đúng vậy, muốn có con thì phải có con với mẹ.”

Chu Việt Thâm không chút do dự gật đầu: “Cha đương nhiên sẽ không đi tìm, cha cam đoan với con.”

Hai đứa trẻ chợt cười, cảm thấy nhẹ nhõm.

Thằng hai nhìn anh, vội vàng nói: “Vậy chúng ta đã đồng ý, nếu cha nói dối, chúng con sẽ không nhận cha.”

Chu Việt Thâm đáp lại.

Được Chu Việt Thâm đảm bảo, Thằng hai lập tức chạy tới trước mặt Tư Niệm nói.

“Mẹ, cha nói sẽ không đi tìm Tiểu Tam.”

“Cũng không có con với người khác.”

“Chỉ với mẹ thôi.”

Tư Niệm nghe được lời nói của Thằng hai thì mặt đã đầy vết đen.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc có con, ba đứa con nhỏ là đủ đối với cô.

Cô đưa tay xoa đầu cậu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, trong nhà còn có khách, nhanh ăn đi.”

Hai đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm, đồ ăn bắt đầu tỏa mùi vị thơm ngon, xúc cơm vào miệng, bất kể sự tồn tại của khách.

Nghe hai đứa trẻ nói, hai người đàn ông muốn đào một cái hố mà chui vào.

Giang Ngọc Khiết trong quân đội giữ mình trong sạch, ở đây bị mấy đứa nhỏ mắng là tình nhân, nếu biết chuyện không biết có tức giận đến ngất xỉu hay không?

Nhưng đó không phải lỗi của lũ trẻ, ai bảo cô ấy biết anh đã có gia đình mà luôn làm ra những hành động sai trái như vậy? Là người tốt ai lại viết thư cho đàn ông đã có gia đình?

Thực sự không thể chối cãi.

Điều đó khiến họ cảm thấy rất xấu hổ vào lúc này.

Đám người đàn ông không mặt mũi ở lại quá lâu, nhất là khi đối mặt với ba đứa trẻ, họ thực sự cảm thấy mình là tội nhân.

Họ ăn không nhiều, uống chút rượu rồi rời đi.

Chu Việt Thâm đi theo mấy người đó, Tư Niệm cùng mấy đứa nhỏ dọn dẹp đống bừa bộn này.

Bọn trẻ cũng không thích những người này lắm, ai bảo họ chuyển thư của những người phụ nữ khác cho cha của chúng để phá hoại mối quan hệ giữa cha mẹ.

Tắm rửa xong, Tư Niệm để hai đứa trẻ chơi đùa.

Hai đứa nhỏ đi ra ngoài thì thấy hai người đàn ông vẫn đang nói chuyện với cha.

Không biết bọn họ còn giúp những người phụ nữ khác cạy góc tường hay không, rất lo lắng nghiêng người nghe lén.

Kết quả là đám người đàn ông đó đã nhanh chóng rời đi.

Đang lúc thất vọng, cậu nhìn thấy Chu Đình Đình đang đi về phía nhà họ.

Chu Việt Thâm hiển nhiên cũng nhìn thấy, sắc mặt hai đứa nhỏ không mấy dễ nhìn, đi tới trốn ở sau lưng cha.

Thằng hai ngẩng đầu nhìn Chu Việt Thâm: “Cha, cô nhỏ lại đến đây làm gì?”

Mỗi lần đến đây đều gây rắc rối thật sự rất khó chịu, tại sao bọn họ luôn có nhiều người thân phiền phức đến tận nhà như vậy.

Đột nhiên cậu tỉnh táo lại, chạy nhanh vào nhà: “Chắc cô nhỏ lại muốn gây rắc rối cho mẹ nữa. Con sẽ nói với mẹ.”

Em trai vừa dứt lời, cậu chủ nhỏ cũng mất bình tĩnh chạy theo.

Chắc là do việc lén học cách nấu thịt kho, cô nhỏ lại gây rắc rối.

Tư Niệm nghe được Chu Đình Đình lại tới đây, cô nhếch môi không nói nên lời.

Thấy hai đứa trẻ lo lắng, cô an ủi: “Con yên tâm, không ai có thể bắt nạt mẹ con đâu”.

Tư Niệm vừa nói vừa bước ra ngoài, ở cổng, tiếng kêu của Chu Đình Đình nghe như tiếng lợn bị giết thịt.

“Anh ơi, nhà họ Lý sắp ly hôn với em còn bắt em phải bồi thường. Em không còn cách nào khác là phải quay lại đây sống với anh.”

Tuy rằng đã sớm đoán trước được kết quả, nhưng vẻ mặt Tư Niệm cũng không có bao nhiêu thay đổi.

Tuy nhiên, sau khi nghe những lời của Chu Đình Đình, hai cậu bé đi theo cô lập tức lo lắng và lên tiếng.

“Cô, cô không có gia đình sao? Sao cô lại muốn ở cùng chúng tôi? Con không có giường cho cô ngủ.”

“Trước đây cô không thích chúng tôi. Cô gọi chúng tôi là bẩn thỉu còn đuổi chúng tôi ra ngoài.”

“Cô cũng nói rằng cô thích thị trấn này, muốn cô trở về quê trừ khi cô chết.”

“Vậy sao cô còn chưa chết, sao lại muốn trở về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.